9-8-2022.
Nhớ trong bài về Đừng nhặt bạn trai trong thùng rác mình bảo mình thích thế giới vô hạn lưu nhất không :))) Tác giả viết một bộ vô hạn lưu thật này. Cảm ơn bạn edit nữa vì bộ truyện dài vô tận này, bạn edit hay lứm.
Lần đầu đọc lúc chưa biết là tác giả này mình thấy truyện cấn cấn sao á, hơi nản. Gì mà nhân vật chính lúc nào cũng như siêu nhân, rồi thì sao tuyến tình cảm nhanh vậy, mới gặp nhau đã xà nẹo ôm ôm ấp ấp, vv… Mình còn drop truyện nữa, ai dè 1 tháng sau biết là của tác giả Đừng nhặt bạn trai trong thùng rác viết thì tò tò chạy về đọc vì mình nghĩ tác giả này thì yên tâm. Ai ngờ đọc tiếp thấy cuốn thật.
Những điểm mình cho là không hợp lí dần được giải thích rõ ràng. Lí do sao Nam Chu lại mạnh như vậy, lí do con sóc bay của Nam Chu quý Giang Phảng, lí do sao nó lại thông minh như thế, sao hai ảnh vừa gặp nhau mà Giang Phảng đã dính Nam Chu như keo chó… tất cả đều hiểu rồi.
Mình luôn thích thể loại vô hạn lưu, cũng đã đọc rất nhiều bộ, nhưng để mà nói thật thì khá ít bộ hợp. Lí do thì vô vàn, cốt truyện nhàm chán này, nhân vật được buff lố này, vv… Thậm chí lúc đầu đọc đoạn Giang Phảng ở trong sòng bạc mình đã nghĩ Ủa cái gì mà siêu việt quá vậy. Sau phần sòng bạc là mình drop, may mà nghĩ thế nào lại đổi ý không lỡ mất một bộ hay.
Các phó bản của truyện không đặt nặng yếu tố kinh dị, mà nghiêng về tư duy và suy luận nhiều hơn, cũng khá logic. Đặc biệt những phó bản về dòng chảy thời gian, không quá phức tạp, đủ để hiểu trong mơ hồ :)) Ý là phải suy nghĩ một lúc mới hiểu.
Tình cảm của Giang Phảng với Nam Chu là thứ ngọt ngào nhất trong đây. Kể từ khoảnh khắc Giang Phảng biết đến Nam Chu, cho đến khi nhìn thấy từ xa, cho đến khi chính thức gặp mặt, dường như định mệnh khiến họ nhất định phải yêu nhau.
Qua từng phó bản, quá khứ của hai người cũng dần được hé lộ, nói thật tuy phần này không nhiều lắm nhưng đọc vui ghê. Lúc đó Giang Phảng đang đấu tranh tâm lí ghê dữ dằn, vừa muốn yêu Nam Chu vừa muốn đẩy cậu đi, khiến Nam Chu lơ tơ mơ thương hết sức. Giang Phảng vất vả tự hành hạ tinh thần mình, kết cục vẫn là yêu không lối thoát :)))
Giang Phảng, một người có quá khứ phải gọi là thăng trầm bậc nhất trong truyện. Bề ngoài luôn vui vẻ hoà nhã mà bên trong hơi thần kinh, hở tí là nghĩ xấu người khác, trước mặt Nam Chu thì cười hiền lành, Nam Chu vừa quay lưng đi là muốn xiên người khác. Giang Phảng luôn bình tĩnh lí trí, kể cả đối mặt với người mình yêu nhất vẫn lo trước nghĩ sau, rất là tâm cơ boy. Lí do thật là do ảnh xấu hổ, xấu hổ mỗi khi Nam Chu bày tỏ tình cảm, ảnh ngại, ảnh toàn đánh trống lảng đi thôi, mãi sau mới sửa tính này. Anh luôn nhường nhịn Nam Chu vô điều kiện, nhớ có lần Nam Chu học được trò “ảo thuật” cũ rích mà mỗi cậu thấy mới, là trò mà bảo người xem nhìn vào chai nước sau đó bất ngờ bóp chai cho phụt nước lên mặt người ta ấy. Cậu hí hửng thử nghiệm với Giang Phảng đầu tiên, anh biết rõ nhưng vẫn hỏi trò gì thế rồi nhòm vào chai nước, kết quả nước đầy mặt. Nam Chu thích thú vì lừa thành công nên cười đắc chí :))
Nam Chu bề ngoài thì lạnh lùng vô cảm, thật ra là người ấm áp nhất trên đời. Cậu ngây thơ như một đứa trẻ lần đầu tiếp xúc thế giới này. Nhưng ngây thơ không có nghĩa là ngu ngốc, suy luận của Nam Chu vượt tầm vũ trụ :))). Trừ phó bản chết bị cố tình sắp xếp ở quá khứ ra thì hầu như cậu luôn tìm được đường sống trong chỗ chết, quá trình có lúc thuận lợi có lúc không, nhưng về cơ bản là thành công.
Lý Ngân Hàng, nhìn qua là người “bình thường” nhất trong tuyến nhân vật. Không có tuổi thơ bi đát, không có suy nghĩ vặn vẹo, không có dã tâm. Nhưng sau tất cả lại là người mang ước nguyện phi thường nhất trong đội. Cô gái nhỏ đi theo “hai bố” cuối cùng cũng trưởng thành. Đọc phần tâm nguyện xúc động hết sức, cảm giác như mình thật sự đi qua một cuộc hành trình dài, cuối cùng cũng kết thúc. Đọc đoạn Trần Túc Phong cũng nức nở một lúc, số anh khổ quá anh ơi 🤧🤧