Tên gốc: 杀破狼
Tác giả: Priest
Dịch: QT đại hiệp
Biên tập: Yển
Nguồn: thuyluunien.wordpress.com
Độ dài: 128 chương chính văn + 6 phiên ngoại
Bonus: OST – Si vọng.
***
Đầu tiên phải nói là mình cực cực cực thích truyện này.
Về nội dung, nó cơ bản vẫn là cung đình tranh đấu, vẫn là chiến trận sa trường, nhưng lại diễn ra trong một bối cảnh và thời đại lạ lùng, một thời đại có máy móc trang thiết bị bằng hơi nước phát triển, sự giàu mạnh của một quốc gia được đo bằng tử lưu kim, sự mạnh mẽ của một quân đội được tính bằng chất lượng khôi giáp vũ khí. Nghe qua thì có vẻ xa lạ đấy, thế nhưng qua ngòi bút của Priest tỷ, mọi thứ hiện ra cực kì sống động rõ ràng dễ hiểu, mỗi tình tiết đều có logic mạch lạc, mỗi đoạn kể đều tinh tế tỉ mỉ đến mức bạn có thể ngay lập tức hình dung trong đầu một đoạn phim HD được.
Truyện của Priest tỷ lúc nào cũng đi sâu vào tình tiết. Bố cục truyện rất đều, không đầu voi đuôi chuột, những sự việc diễn ra nối tiếp nhau, liền mạch vô cùng, khiến cho bạn một khi đã nhấp vào đọc thì không thể nào ngừng được. Không có tình tiết nào bị phớt lờ, không có đoạn kể nào là cưỡi ngựa xem hoa. Những âm mưu tranh đấu nơi cung đình, những trận đánh ác liệt, mọi thứ đều được tái hiện sinh động, đưa bạn trải qua muôn vàn cung bậc cảm xúc, bực bội, giận dữ, hồi hộp, thót tim, rồi lại thở phào nhẹ nhõm, có lúc lại bật cười. Sát Phá Lang là một câu chuyện hơn một trăm chương, nói về tranh đấu liên tục, nhưng không hề gây mệt mỏi chán nản, trái lại, những tình tiết hài hước vui vẻ được xen lồng rất khéo léo, đúng phong cách của Priest, khiến mạch truyện được giãn ra vừa phải, không khí truyện cũng giảm đi rất nhiều sự nặng nề. Nói chung, nhắc đến Priest, lúc nào mình cũng khâm phục tình tiết và logic trong truyện chị ý, sáng tạo và tỉ mỉ cực kì, hơn nữa còn mang một tầng ý nghĩa nhân văn sâu sắc khiến người ta phải suy ngẫm.
Về nhân vật, ừm, đầu tiên mình sẽ nói về cách xây dựng nhân vật nói chung của Priest. Ngay từ bộ đầu tiên mình đọc là Mặc Độc, mình đã phải há hốc mồm lên vì cách xây dựng tuyến nhân vật vô cùng vô cùng vô cùng hoàn thiện của chị ý. Nói thế nào nhỉ, các nhân vật, từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, nhân vật phụ của phụ, mỗi người đều có một tính cách riêng biệt, rõ ràng, phân biệt, và tính cách ấy được thể hiện qua mỗi một cử chỉ động tác hay một suy nghĩ, một câu nói, một ánh mắt, một hành động. Mỗi một nhân vật đều được xây dựng một bối cảnh riêng, từ bối cảnh dẫn đến tính cách, từ tính cách quyết định hướng đi của nhân vật, của mạch truyện. Các nhân vật được sử dụng điêu luyện và khéo léo đến mức mình có cảm giác như không phải tác giả đang viết truyện, mà chính những nhân vật đang tự diễn nên câu chuyện của chính họ. Ngoài nhân vật chính ra, nhân vật phụ không ai bị lu mờ, mỗi một người đều để lại một ấn tượng riêng, mỗi một nhân vật đều có một mấu chốt riêng, một công dụng riêng, không ai bị thừa thãi ra cả. Điều mình thích nhất ở truyện của Priest chính là những nhân vật nữ cá tính. Bình thường, trong những truyện đam mỹ khác, nhân vật nữ thường bị miêu tả như là bánh bèo vô dụng, não tàn, không có tác dụng gì ngoài chia rẽ đôi nam chính và làm những chuyện não tàn bị người ta trù dập ghét bỏ, cuối cùng gánh lấy kết cục thê thảm. Nhưng trong truyện của Priest thì khác, nhân vật nữ đúng kiểu nữ trung hào kiệt, rất cá tính, không hề bèo nhẻo bèo nhèo, kể cả có yêu thầm nam chính đi nữa thì cũng là một tình yêu cao thượng và hi sinh, chứ không phải kiểu ti tiện nhỏ mọn. À với cả, truyện của Priest tuy là đam mỹ nhưng không phải là “cả thế giới đều là gay”, trái lại cũng có những tình cảm nam nữ, nhỏ nhẹ giản dị thôi nhưng mà ấm áp đáng yêu lắm :”>
Hầy, lan man nhiều quá, đi vào chính sự thôi. Xét riêng trong Sát Phá Lang, có lẽ trong mười người phải có đến chín người nói thích Cố Quân. Thế thì mình tạm gác qua nói tuyến phụ trước nhé. Như mình đã nói ở trên, mỗi nhân vật phụ trong truyện của Priest đều có nét tính cách riêng khiến người ta không thể quên được. Đó là Cát Bàn Tử, một cậu bé am hiểu máy móc, đó là Tào Nương Tử, thích giả gái và mê trai đẹp, đó là Trần Khinh Nhứ, vị thần y tận tụy hết lòng chữa bệnh cứu người, hay là Phương Khâm, một vị quan có lòng trung quân ái quốc nhưng đáng tiếc sinh ra không đúng nhà, hay là Lý Phong, một vị vua tuy không thể nói là anh minh lỗi lạc, nhưng đến cuối cùng vẫn khiến người ta phải thương tiếc. Hay là Thẩm Dịch, “gà mái mẹ” kề vai sát cánh bên Cố Quân, thích lải nhải lắm chuyện nhưng lại tin tưởng Cố Quân vô điều kiện, hết lòng vì Cố Quân, và có một tình yêu nhỏ bé con con với Trần cô nương :”>
Và Cố Quân, Cố soái đáng yêu ngầu lòi của chúng mình :”> Đầu tiên phải nói là mình thích tên Cố Quân kinh khủng, Cố Quân, Cố Tử Hi, An Định hầu, tên nào cũng hay cả ý. Cố Quân gần như là mẫu thụ điển hình trong truyện của Priest, thứ nhất là đẹp, thứ hai là giỏi, thứ ba là đanh đá. Cực kì thích làm biếng, ỷ lại, thích giả bộ ngầu, tính nhây chó vô cùng, hễ cứ nghe Thẩm Dịch nói vớ vẩn là bắt đầu giả điếc, mà khi gặp gái thì tai thính bất thường :)) Nhưng nói gì thì nói, Cố Quân vẫn là một đại soái, tướng quân thống lĩnh Huyền Thiết doanh uy chấn oai hùng, là một thiên huyền thoại, một người anh hùng trong lòng dân chúng, vì thế, ở Cố Quân vẫn có một sự lạnh đạm bình thản, một sự gan dạ gai góc khi ở trên chiến trường, khi đối mặt với quân thù. Mình thích một Cố Quân cợt nhả không đứng đắn lúc bình thường, lại càng thích một Cố soái uy phong lẫm liệt khi trên chiến trận, hai hình tượng ấy không hề tương phản, mà hòa hợp vào nhau, tạo nên một Cố Quân hoàn chỉnh. Nói chung, tính cách của Cố Quân không phải hai ba câu là có thể diễn tả được, nó thể hiện qua mỗi một cử chỉ, một động tác, một câu nói, một dòng suy nghĩ, nói chung là phải đọc mới cảm nhận được hết Cố Quân đáng yêu thế nào, thật đấy hihi :))
Về Trường Canh, có lẽ đọng lại trong mình chỉ có tình yêu của Trường Canh đối với Cố Quân thôi. Một tình yêu lúc ban đầu là thầm lặng, sau lại có những lúc bùng cháy mang chút chiếm hữu, cuối cùng là bình lặng êm ả mà ấm áp. Trường Canh người này, mang trong mình chất độc Ô Nhĩ Cốt, từ khi sinh ra đã định là một kẻ điên chỉ biết đồ sát, thế nhưng cuối cùng lại có thể kiềm chế bản thân mình vì một Cố Quân. (Cái này người ta gọi là sức mạnh tình yêu đó :>)
“ Cố Quân không phải là niềm may mắn trong cuộc đời Trường Canh, mà là tất cả những khó khăn cay đắng Trường Canh đã trải qua, đều là vì đổi được một Cố Quân.”
Mình rất thích cách thể hiện tình yêu trong truyện của Priest tỷ. Tình cảm không rề rà sến súa, mà là kiểu rất ngay thẳng ý, yêu là yêu, không yêu là không yêu, rất dứt khoát đúng kiểu hai người đàn ông. Trong Sát Phá Lang cũng thế, Cố Quân lúc ban đầu không yêu thì thẳng thừng nói ra, lúc yêu rồi thì thành thật với chính mình, không hề có giai đoạn lằng nhằng sướt mướt chi hết. Thế nhưng dĩ nhiên cũng không phải là không có ngot ngào, khoonh phải là không có đắng cay. Mối tình của Cố Quân với Trường Canh được đặt trong bối cảnh loạn thế, giữa hai người không phải chỉ có tình yêu cá nhân, mà còn có cả tình yêu lớn với nhân dân, với sơn hà xã tắc; hai người cách nhau cũng không phải chỉ là vài ngàn dặm, mà là sinh li tử biệt như chỉ mành treo chuông, một người bươn chải chốn cung đình, một người xả thân nơi tiền tuyến, nguy hiểm trùng trùng. Giống như Trường Canh nói, hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, mỗi một lần gặp nhau đều rất vội, chỉ đôi ba ngày là lại cách xa, thế nhưng trong lòng lại lúc nào cũng có nhau, lúc nào cũng hướng về nhau. Có lẽ chính vì thời gian ít ỏi mà mỗi một cái nắm tay, một một ánh mắt, mỗi một nụ hôn đều trở nên quý giá hơn, đẹp đẽ hơn, đau đớn hơn, bởi vì biết đâu đấy lần gặp nhau này lại là lần cuối. Cứ ngọt ngào xong lại đến chiến trường ác liệt, mình cứ thấp thỏm lo lắng cho Cố Quân, sợ rằng nhỡ có bất trắc xảy ra thì sao, nhỡ như Cố Quân chết đi thì sao, Trường Canh lại đang ở kinh thành xa xôi, làm sao đến được cho kịp.
“Thêm một lần nữa chắc ta điên mất thôi, Tử Hi à.”
Tử Hi à, Tử Hi à, lời này như đâm vào tim, ám ảnh vô cùng. Có thể cảm nhận được tâm trạng của Trường Canh lúc ấy khi nhìn thấy Cố Quân thương tích đầy mình cận kề cái chết, chính là đau lòng, là tự trách, trách Tử Hi, trách chính mình, và hơn cả là yêu thương vô hạn. Mình thích Trường Canh gọi Cố Quân là Tử Hi, tuy rằng Thẩm Dịch cũng gọi Cố Quân là Tử Hi, nhưng tiếng Tử Hi của Thẩm Dịch là tiếng gọi suồng sã thân mật của hai chiến hữu, còn tiếng Tử Hi của Trường Canh là yêu thương chiều chuộng, mang theo một phần kiêu ngạo chiếm hữu, như thể Tử Hi chỉ là của Trường Canh mà thôi, vừa ngọt ngào mà lại vừa ẩn ẩn đau thương không nói nên lời.
Trường Canh sinh muộn hơn Cố Quân tám năm, bỏ lỡ mất tám năm, hắn lúc nào cũng áy náy vì tám năm ấy. Trường Canh lúc nào cũng không thôi nghĩ “Giá như mình sinh sớm hơn mười năm”, giả sử như thế, có lẽ vị thế của hắn sẽ khác, có lẽ hắn sẽ thay Thẩm Dịch sóng vai với Cố Quân trong những ngày tháng ấu thơ Cố Quân yếu ớt nhất, che chở cho Cố Quân. Đó là ước mơ từ sâu thẳm trái tim Trường Canh, từ khi còn là một thiếu niên đến khi trở thành một Hoàng thượng uy nghi thiên hạ. “Hận người sinh ta chưa sinh, hận ta sinh người đã già”. Nhưng mình lại cảm thấy, chính những năm tháng tuổi thơ khổ sở ấy của Cố Quân mới mài nên một Cố soái vừa đáng yêu vừa đáng ghét, mới khiến Trường Canh yêu đến chết đi sống lại như bây giờ, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có gì là không tốt. Trường Canh tuy đến sau, nhưng cái tình của hắn đủ để bù đắp tất cả, thế là đủ rồi.
Yêu Cố Quân Trường Canh, thương cho mối tình của hai người, càng căm ghét cái thế thời loạn lạc và bọn quan lại hôn quân trong triều đình. Cố Quân liều mạng để bảo vệ đất nước, thế mà lại bị nghi ngờ, bị thông đồng đâm sau lưng. Trường Canh hết mình chấn hưng giang sơn, lại bị đám quan lại thế gia liên tục ngáng đường vu vạ. Mình đã hơn một lần nghĩ, vì sao không bỏ quách đi cho rồi, tội gì mà phải khổ thế? Thẩm Dịch cũng từng hỏi Cố Quân “Có đáng không”. Mình cảm thấy gánh nặng trên vai Cố Quân lớn quá, người ta luôn nói Huyền Thiết doanh là huyền thoại, An Định hầu là anh hùng, hễ có Huyền Thiết doanh và An Định hầu là bách chiến bách thắng, không có gì phải sợ. Thế nhưng nào ai nghĩ, Huyền Thiết doanh cũng là con người, An Định hầu cũng là con người, bằng da bằng thịt chứ không phải là người sắt đao thương bất nhập. Ai cũng đặt niềm tin vào Cố Quân, nhưng ai thương cho y đau ốm bệnh tật? Nhưng có lẽ, đối với Cố Quân mà nói, như thế nào cũng đáng. Bởi vì y sinh ra đã mang họ Cố, gánh trên vai trọng trách truyền lại từ cha mình. Y sống không phải vì chính y, mà còn vì các huynh đệ Huyền Thiết doanh, còn vì sơn hà xã tắc. Cái y bảo vệ, không phải là triều đình mục nát thối rữa kia, mà là kiêu ngạo của chính y, là tính mạng của muôn dân bách tính, là từng tấc đất tấc vàng lãnh thổ quê hương. Có những lúc Cố Quân bị thương nặng muốn ngất đi, thì cái ý nghĩ không thể bỏ mặc bách tính giang san mới là ý nghĩ đầu tiên giữ cho y tỉnh táo. Bên cạnh một Cố Quân yêu Trường Canh, là một Cố Quân khác, yêu Quốc gia, yêu Bách tính, yêu Huyền Thiết doanh, một tình yêu lớn lao, cao thượng, không cần đền đáp, không cần ghi công. Một Cố Quân như vậy, quả thật xứng đáng với danh An Định hầu, xứng đáng với niềm tin của bách tính.
Chưa bao giờ mình đọc truyện gì mà lại mong mỏi một cái Happy Ending như thế. Và may mắn, đến cuối cùng, sau bao đắng cay khổ sở, sau bao máu và nước mắt đổ xuống, tất cả được như ý nguyện, thiên hạ thái bình, đất nước không còn chiến tranh, Cố Quân tạm thời từ bỏ cái chức tướng quân, trở về làm một Cố Quân bình thường, an an nhàn nhàn ở bên Trường Canh. Một kết thúc đẹp, nhẹ nhõm, khiến mình không khỏi thở phào một cái. May quá, mọi người đều bình an, sóng gió đều đã qua đi rồi.
Nói tóm lại, Sát Phá Lang theo mình là một truyện hay, rất đáng để đọc. À nhắc thêm một chút là Sát Phá Lang tập một đã ra rồi, tập hai phải đợi đến 23/6, ai có hứng thú thì dạo qua bên Amak book nhé. Nhưng theo mình thì bên Yển edit quá hay quá mượt rồi, chưa chắc bản xuất bản đã qua được đâu ;__;
“Cố Quân hơi luống cuống nhìn y, Trường Canh hai mắt sung huyết, đồng tử phảng phất có xu thế tách ra, rồi lại như bị một cây châm xâu vào một chỗ, y chầm chậm quay sang Cố Quân, Cố đại soái đã cố gắng chuẩn bị sẵn sàng nghe y mắng một trận.
Nhưng đợi cả buổi, Trường Canh lại chỉ chậm rãi hỏi: “Nếu ta đến muộn hơn một chút, có phải sẽ không gặp được ngươi nữa?”
Cố Quân: “…”
“Ta ở tận kinh thành, nghe bọn họ hô to gọi nhỏ, tiếp đó lòng dạt dào vui mừng chờ ngươi trở về, muốn cho ngươi xem đường ray hơi nước sẽ lập tức nối liền, muốn nói với ngươi thật nhiều lời, muốn vá lại vạt áo rách kia cho ngươi, sau đó thì sao?” Trường Canh nhẹ nhàng hỏi, từ từ siết chặt tay Cố Quân mà nâng đến trước mắt mình, y cúi đầu nhìn bàn tay tái nhợt ấy, “Ta còn có thể đợi được ngươi không?”
Tim Cố Quân như bị cương châm đâm xuyên, bỗng chốc chẳng biết phải nói gì.
“Ta hận ngươi chết đi được.” Trường Canh nói, “Ta hận ngươi chết đi được Cố Tử Hi à.”
Câu này kể từ lúc Cố Quân lần đầu tiên bỏ y lại hầu phủ, một mình lén chạy tới Tây Bắc, vẫn đè nén trong lòng y cùng với Ô Nhĩ Cốt thường xuyên phát tác.
Mà nay, sau trị liệu tra tấn dài lâu, Ô Nhĩ Cốt bớt quá nửa, không đường áp chế nữa, rốt cuộc bị y nói ra.
Trường Canh bỗng nhiên sụp đổ, tạm thời ra khỏi con đường “chỉ đổ máu, không đổ lệ” từ nhỏ lựa chọn.
Trong soái trướng, tân hoàng bệ hạ ban nãy còn hùng hồn nói ở bên chư tướng đau đớn bật khóc thành tiếng.”