Reviewed by Dạ Vũ (Review mang tính chất ném đá)
Sau đây mình xin trích phần giới thiệu của truyện.
Truyện kể rằng ở vương quốc gió không bao giờ ngừng thổi, có một cặp trai gái từ khi sinh ra đã mang trong mình lời nguyền nhuốm máu do tổ tiên truyền lại, từ khi sinh ra đã được định sẵn là kẻ thù của nhau. Tình thân, tình bạn, tình hữu nghị… và cả tình yêu đều trở thành cấm kỵ.
Song sự cấm kỵ có bao giờ đủ khả năng trở thành chấn song cản lại cảm xúc của con người? Và ngoài đau đớn, những cấm kỵ ấy có bao giờ không trở thành niềm thôi thúc những kẻ bị cấm đoán đó tìm đến với nhau? Rồi có bao giờ ngừng khiến tình yêu càng trở nên diễm lệ và đầy xúc cảm?
Chàng là Nhiếp Chính vương lạnh lùng, tàn nhẫn, nắm trong tay hết thảy giang sơn… lẫn sinh mạng nàng.
Còn nàng chỉ là một linh hồn lưu lạc từ thời hiện đại, nương nhờ trong thân thể của Nữ hoàng đế yếu đuối, không thực quyền.
Ngoài mối thâm thù bí ẩn giữa hai gia tộc, tưởng như không còn tìm thấy một mối liên hệ giữa hai con người hoàn toàn khác biệt. Chàng sẽ mãi mãi đứng trên đỉnh cao danh vọng, lợi dụng nàng, trả thù nàng, rồi kết liễu sự sống của nàng. Còn nàng thì cam chịu giam lại linh hồn tự do, chỉ biết khát khao mà ngắm nhìn bầu trời khoáng đạt ngoài những bức tường lừng lững của chốn thâm cung.
Thế nhưng tất cả những cuộc trùng phùng trên thế gian này đều có nguyên do. Không phải ngẫu nhiên một linh hồn đau thương và đầy mất mát như nàng đến đây, để rồi gặp gỡ con người quyền thế nhưng vô cùng cô độc ấy. Không phải ngẫu nhiên họ bị gắn kết bởi thứ gọi là định mệnh. Bởi ở vương quốc gió không bao giờ ngừng thổi ấy, có một truyền thuyết về tình yêu và niềm hy vọng đã được sản sinh và trường tồn đến mãi muôn đời.
Mọi người đọc phần giới thiệu có thấy hay không? Quá hay luôn. Lối hành văn của tác giả không chê vào đâu được, dùng từ linh hoạt, so sánh sinh động, và văn phong trôi chảy này cũng xuyên suốt các trang truyện. Bối cảnh hoành tráng, có phần bí ẩn kích thích trí tò mò của người đọc. Nói chung phần giới thiệu truyện thành công trong việc dẫn dụ độc giả nhảy hố, và cũng thành công trong việc…lừa tình độc giả, điển hình là mình.
Lúc đọc mấy chương đầu, mình đọc kỹ không sót chữ nào bởi nếu đọc nhanh sót chữ thì thấy có lỗi với văn phong như nhạc như thơ của tác giả. Thế nhưng mà 2/3 truyện về sau, mình toàn đọc lướt, thực sự không có kiên nhẫn nữa, bởi vì sao? Ngoại trừ điểm cộng duy nhất là lối hành văn thì nội dung, cốt truyện hay hình tượng nhân vật đều gây thất vọng đối với mình. Liên quan đến các nhân vật, mình có một số nhận xét sau
Thứ nhất, nữ chính quá yếu đuối, tính cách nhàn nhạt không nổi bật. Chị này lúc còn ở hiện đại tên là Tô Tái Tình, bị bệnh tim, ngày ngày ở trong bệnh viện ngắm thiên nhiên cuộc sống qua ô cửa sổ cho nên tính cách chị bi quan, u buồn. Đây là điều dễ hiểu. Lúc chị chết linh hồn xuyên vào thân xác của một nữ hoàng đế tên Dạ Nguyệt Sắc. Chị được một lần tái sinh, lại gặp được người mình yêu nên chị quyết định phải sống thật hạnh phúc để bù đắp cho những trống vắng của kiếp trước. Ok, điều này rất tốt, rất tích cực. Tuy nhiên, khi đọc truyện, mình không hề cảm nhận được một chút niềm vui nào toát ra từ nhân vật này, luôn thấy nội tâm của chị cứ mịt mờ không rõ ràng, có phần lạc lõng. Lúc mới xuyên không, chị có mấy câu nói rất cứng rắn lạnh lùng, vậy mà sau này lại trở nên yếu đuối, vô dụng, bánh bèo. Làm nữ đế mà không có trách nhiệm chút nào, tối ngày muốn trốn đi chơi. Chị cũng không hề giúp gì được cho anh nam chính, biết mình là gánh nặng của anh nhưng lúc anh bảo nếu thương anh thì học việc triều chính một chút, chị lại từ chối rồi xin lỗi này nọ. Thứ nữa là dưới con mắt yêu thương, của anh, chị được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, ốm tí là được anh bế đi khắp chỗ này chỗ kia, chân không chạm đất làm chị thêm phần mong manh dễ vỡ. Đã được yêu chiều như thế rồi thì cứ mà hưởng thụ đi, lại còn “ta không yếu đuối như chàng tưởng đâu”. Xong sáng hôm sau vẫn như người không xương, mềm yếu yểu điệu dựa vào lòng cho anh bế đi khắp nơi, đến chịu!
Thứ 2, nam và nữ chính đều được tác giả miêu tả phóng đại. Nam chính Tiêu Lăng Thiên tài giỏi kiệt xuất, khí chất vương giả hơn người, như thể trong thiên hạ không ai có thể địch lại anh, nhưng anh lại chả có hành động nào chứng minh cái sự hơn người ấy. Nói cách khác, cách miêu tả suông của tác giả khiến anh nam chính này chưa thực sự thuyết phục được người đọc. Nữ chính thì được tác giả miêu tả chú trọng vào dung mạo xinh đẹp, không nghiêng nước nghiêng thành nhưng mang phong thái, cốt cách của tiên tử, như thể chỉ có thần tiên mới chạm được vào chị >.< Mình nói thật lòng, một người có tính cách yếu đuối như chị thì lấy đâu ra cái phong thái xuất trần đấy? Vả lại, từ đầu đến cuối truyện, dù là nữ chính nhưng chị lại không hề có đóng góp gì cho câu truyện thêm cao trào, chỉ như một bình hoa di động đẹp đẽ đứng bên cạnh nam chính bất phàm cho có đôi có cặp.
Thứ 3, tình yêu 2 người đến quá nhanh đến mức không lí giải được. Trời ơi giữa 2 người là mối thù truyền kiếp kéo dài 200 năm, tác giả miêu tả cái mối thù cổ độc này ghê gớm dữ dội lắm làm mình tưởng sẽ có một màn ngược tâm đẫm nước mắt, cào xé ruột gan thì 2 anh chị mới đến được với nhau. Ai dè, sau một chuyến cùng nhau đi ra ngoài chơi , 2 người này yêu nhau luôn, cũng chả có gì là ngược tâm, thích đến với nhau thì đến với nhau, còn mối thù kia để mình ta giải quyết, ảo diệu vô cùng! Tô Tái Tình kiếp trước bị bệnh nên cô đơn, kiếp này lại có người quan tâm chăm sóc nên chị nảy sinh tình cảm là điều dễ hiểu. Nhưng mình không hiểu với tính cách nhàn nhạt này thì chị hớp hồn được anh nam chính thần thánh kia bằng cách nào nữa?
Thứ 4, tình yêu của 2 người đến nhanh nhưng không sâu sắc. Yêu gì mà tối ngày thịt nhau, cứ mỗi chương lại có 1 cảnh thịt. Tác giả miêu tả rất kỹ, kỹ từ động tác cho đến nội tâm nhân vật khi đang thịt nhau. Cảm động đâu mình không thấy, chỉ thấy max mệt với hai người này. Cứ cảnh nào của riêng hai người không vật nhau ra giường thì lại ôm rồi hôn, mấy hành động lẫn suy nghĩ trong nội tâm nhân vật bị lặp lại gây cảm giác nhàm chán.
Thứ 5, nam chính không sạch. Trước khi yêu chị thì anh đã qua lại với n mỹ nhân khác. Nhưng vì anh là nam chính cho nên đương nhiên trái tim anh sắt đá, chỉ tan chảy khi gặp được nữ chính.
Thứ 6, mình thấy ghê ghê với sở thích của anh nam chính. Anh này có đam mê với cơ thể chưa dậy thì hết của chị omg >.< Đành rằng khi yêu nhau người ta khao khát chiếm trọn cả trái tim lẫn thể xác của nhau, nhưng mà tác giả có cần thiết phải nhấn mạnh nói đi nói lại là anh thích thưởng thức cơ thể non nớt chưa trưởng thành hết của cô gái 14 tuổi không? À nói đến đây mình lại thấy anh này rất mâu thuẫn nhá. Anh nói anh yêu chị vì tính cách của chị, yêu linh hồn Tô Tái Tình chứ không phải thân xác của Dạ Nguyệt Sắc. Nhưng mà anh lại thịt chị rất mãnh liệt, lại còn chỉ mê mẩn mỗi thân thể đang dậy thì của chị chứ không phải thân thể một ai khác. Bố khỉ, không hiểu nổi cha này. Lúc chị bị ốm anh xót lắm, đau lòng lắm, không nỡ để chị đi bằng đôi chân của mình mà phải bế chị trong lòng, thế mà vẫn không nhịn được, phải đè chị ra một lần mới thỏa. Cảnh H truyện quá nhiều, tràn lan và không cần thiết. Không phải cứ miêu tả cảm xúc hòa hợp khi đang làm tình là thể hiện cho một tình yêu sâu sắc đâu.
Thứ 7, anh nam phụ Lâm Vãn Y tính cách được đấy, yêu chị nhưng không bám chị mà chỉ yêu trong thầm lăng, cố chấp với tình cảm của mình. Nhưng anh này như bị tác giả cho ra rìa, sức chiến đấu yếu quá, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn chị chứ không tranh giành gì. Điều này là do đối thủ của anh là Tiêu Lăng Thiên – người quản được cả triều đình lẫn giang hồ chăng? Mình thiết nghĩ tác giả nên cắt bớt cảnh H, thay vào đó là đất diễn dành cho Lâm Vãn Y, như vậy truyện có lẽ sẽ hấp dẫn hơn chứ không bình bình không có cao trào thế này.
Túm lại là mình chỉ tìm thấy một ưu điểm đó là giọng văn nhẹ nhàng, êm đềm, còn lại…mình xin thua.
Xem REVIEW khác tại đây