Mười năm tôi ở trong tường cao mất đi tự do, hắn ở ngoài tường cao, thì ra cũng bị trói chặt hai cánh tay, chẳng thể bay tới nơi nào.
CP: Thịnh Mân Âu x Lục Phong
—————
More than just one thing
Thật ra Hồi Nam Tước đã có tác phẩm lọt top từ năm 2019, nhưng đến 2020 thì nàng mới trở thành hiện tượng của năm. Với một người có tới 3-4 tác phẩm lọt top trong một năm, lẽ nào bạn không tò mò sao?
Tôi đã không cần tò mò nữa sau khi đọc hết vài chương đầu của “Phi âu bất hạ”, bởi vì chỉ bằng vài chương tôi đã hiểu chính xác lý do vì sao Hồi Nam Tước lại có nhiều tác phẩm đến thế trong bảng xếp hạng 😉 Vậy mà tôi vẫn không thể ngừng kinh ngạc trước sự hấp dẫn của truyện về sau này.
Giọng văn của Hồi Nam Tước là giọng văn siêu độc đáo, giản dị, không màu mè, không có câu chữ nào thừa thãi nhưng cực kỳ thông minh, cởi mở và hài hước, khiến những chuyện nghiêm trọng hóa nhẹ nhàng. Nhưng dưới những câu chữ tưởng chừng dễ hiểu và hóm hỉnh đó lại là một tầng nghĩa khác vô cùng sâu sắc. Tôi sẽ không so sánh giọng văn của Hồi Nam Tước với bất kỳ ai, bởi lẽ giọng văn này là độc nhất rồi 🙂 Và tất nhiên là phải cảm ơn bạn editor đã cho độc giả một bản edit mượt mà 🥰
Nhưng “Phi âu bất hạ” không chỉ có một giọng văn hay, còn nhiều hơn như vậy rất nhiều. Tôi nghĩ sau vô vàn truyện ngọt sủng, bạn sẽ thích đọc một quyển thụ truy công như thế này, đầy mới mẻ đúng không 😉 Nhưng không chỉ đơn thuần là mới mẻ đâu, bởi vì bối cảnh và đề tài của truyện cũng rất cuốn hút nữa. Ban đầu, tôi bị hấp dẫn bởi việc Lục Phong ngồi tù 10 năm và cảm động trước tình anh em của nhóm cựu từ nhân F4 😂 Nhưng rồi tôi đã sớm chìm đắm với những vấn đề pháp luật – nhân sinh – nhân quyền từ những vụ án trong truyện. Và tất nhiên không thể không kể đến vụ án lớn nhất của truyện là vụ án khiến Lục Phong ngồi tù 10 năm. Góc nhìn của truyện là góc nhìn của luật sư, không phải là góc nhìn của cảnh sát nên sẽ rất khác biệt. Nhưng phảng phất trong đó, còn một đề tài nữa được lồng vào trong “Phi âu bất hạ”, đó là tâm lý học. Bạn có thể chạm tới những tầng rất sâu của tâm lý con người, và cả bệnh thần kinh nữa.
Người đọc cũng phải rất gì và này nọ
Đây là điều tôi cần khẳng định với bất kỳ bạn nào muốn đọc và thậm chí đã đọc “Phi âu bất hạ”. Bạn cần phải có tam quan vững vàng khi đọc quyển này, bởi vì truyện sẽ không có một câu trả lời chính xác cho vấn đề đúng sai và công bằng xã hội mà chính người đọc sẽ có cái nhìn riêng của mình. Về mặt văn học, cũng như về mặt thực tế, tôi đánh giá cao điểm này của “Phi âu bất hạ”, nhưng cũng cảm thấy lo lắng cho người đọc, bởi vì giết người là đền mạng, hay kẻ đáng chết phải chết? Bệnh tình của Thịnh Mân Âu, anh thật dũng cảm khi chống chịu một mình, nhưng nên chăng có người giúp đỡ anh, để tất cả bi kịch đều không xảy ra? Tiếc rằng thế sự vô thường, nỗi đau hay vấn đề của một người, đều quá bé nhỏ trước thế giới này, không ai quan tâm 🙂
Xứng đôi vừa lứa
Tôi rất muốn gắn mác “tra công tiện thụ” cho truyện, kể cả khi tất cả các bí mật được lật mở 😀 Riêng về couple, tôi không tránh khỏi so sánh với “Mắt bão”, truyện tôi đọc gần đây nhất và cũng chỉ thấp hơn “Phi âu bất hạ” một xíu trên bảng xếp hạng. Và tôi phải nói với bạn rằng, tôi thích “Mắt bão” hơn, dù cuối cùng tôi sẽ không gắn tag “tra công tiện thụ” cho “Phi âu bất hạ”, nhưng tôi vẫn tức sự bạo lực của Thịnh Mân Âu lắm lắm!
Nỗi niềm và sự hy sinh của Thịnh Mân Ân, cho tới cuối truyện bạn sẽ hiểu rõ. Và dù thật khó để nói rằng Thịnh Mân Âu dịu dàng, bởi lẽ tình yêu ấy đã bị che giấu rất sâu, quá khó thấy. Nhưng ai dám nói đó không phải là tình yêu thực sự, với bao nhiêu đó tâm tình và hành động trong suốt hơn mười năm? Hóa ra mức độ cao nhất của yêu một người, chính là tìm mọi cách để giữ người ấy cách xa mình, bởi vì gần mình, người ấy chỉ có thể nhận lấy tổn thương, cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng tôi vốn dĩ đã không đồng ý với cách xử lý của Thịnh Mâu Âu ngay từ đầu, không nên như vậy, không cần thiết như vậy, cũng không cần phải chịu đựng sự khủng bố của Tề Dương trong suốt hai năm, càng không nên dùng bạo lực để giữ Lục Phong cách xa mình 🙂
Cũng không sai khi người ta nói Lục Phong là “tiện thụ”, dẫu cho cậu ấy có mạnh mẽ như thế nào. “Tiện” ở đây là tiện trong tình cảm, ném cả liêm sỉ để chạy theo người ta, cho dù bị đuổi, bị kinh ghét, bị đánh, vẫn cho rằng người có lỗi là mình chứ không phải là đối phương. Nhưng xét toàn bộ quá trình, tôi lại cảm thấy Lục Phong không làm gì sai cả. Cậu có giết người, cũng đã phải trả giá. Còn chuyện tình cảm, mỗi người đều có cách yêu của mình, “tiện” là lựa chọn của cậu, nhưng đã như vậy thì cậu sẽ gánh vác toàn bộ hậu quả của nó, cũng chưa từng đổ lỗi cho Thịnh Mân Âu cho lựa chọn của chính cậu.
Cho nên, Thịnh Mân Âu – Lục Phong thực sự là một couple xứng đôi vừa lứa, kẻ thích bạo lực người chịu đòn, kẻ có bệnh người còn lại cũng không bình thường. Nhưng cũng là kẻ có thể âm thầm chặt đứt đôi cánh tự do của mình vì người kia, còn người thì sẵn lòng giết người và vào tù để diệt trừ nguy cơ khiến người mình yêu rơi xuống vực sâu 🙂
Tình yêu có thể mang rất nhiều màu sắc. Suy cho cùng, chúng ta đều là con người, đều có khuyết điểm, không bao giờ có thể hoàn hảo, nhưng chúng ta cũng mong muốn có một người bên cạnh mình vĩnh viễn không buông tay, bất kể những khiếm khuyết đó, để cuối cùng chúng ta có thể hạnh phúc như tỷ tỷ người khác trên thế gian này 🙂