Warning: Phần sau đây spoil rất nhiều cảnh và moment trong phim vì tác giả rất thích mấy cảnh đó.
–
2. Nhân vật:
Tử Tuyên: Tuyên ôn nhu điềm đạm cao lãnh.
Tử Tuyên được xây dựng như một nam chính tiêu biểu của tiên hiệp sư đồ luyến: điềm tĩnh, chín chắn, ôn nhu như nước, nhẹ nhàng dịu dàng. Giống với Bạch Tử Họa trong Hoa Thiên Cốt, t đã sợ là thế. Nhưng Tử Tuyên không giống BTH, vì chàng biết, ý thức được mình đã yêu Tiểu Bạch, và chàng không chối bỏ nó. Chàng vẽ một bức họa, vẽ Tiểu Bạch, giai nhân trong lòng chàng, để trong thư phòng. Sư phụ thấy được, mắng chàng hồ đồ, chàng vẫn một lòng bảo vệ Tiểu Bạch, nói rằng “Tất cả lỗi lầm là ở do con, và con bằng lòng chịu phạt.”. Khi Thanh Đế yêu cầu chàng tránh xa nàng, “Con hãy hứa với ta tránh xa cô ta. Sư phụ chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi thế thôi”, chàng đã im lặng không đáp, nhưng mắt chàng đã kiên định một chữ, sẽ bảo vệ nàng. Tử Tuyên biết, nàng chính là nhân tố chính, là đại họa của chàng, là lịch kiếp của chàng, sẽ hại chàng tan thành tro bụi, chàng vẫn bảo hộ nàng, vẫn sắp xếp để nàng uống tiên dược mà sư phụ cất công xin Thiên Đế để chữa trị tu vi cho chàng, lại nói “Nguyên thần của con có thể từ từ mà hồi phục, nhưng Tiểu Bạch không thế. Tu vi nàng còn kém, để nàng dùng để mau chóng tu tiên, có thể tự mình sống được, khi con ra đi”. Một nước lại một nước, chàng đều tính toán cho nàng, dõi theo nàng, yêu nàng. Khi chàng tan thành tro bụi, chàng không oán trách, chỉ mong nàng sống bình an. Một ngàn năm, khi cuối cùng cũng thấy nhau trong Địa Hỏa, do nàng bước vào kết giới, và Hứa Tuyên đã xuất hiện trên cõi đời, chàng mới gặp được nàng. Người ta thấy một Tử Tuyên một thân bạch y, bước vào biển lửa, ôm Tiểu Bạch, nhẹ nhàng nhìn vào mắt nàng không rời
“Không phải bảo nàng sống thật tốt vào sao? Sao lại sống thành ra thế này vậy?”
“Sao thế? Đến ta mà cũng không quen ư?”
“Một ngàn năm qua nàng vẫn chưa học được cách tự chăm sóc cho mình ư?”
“Có sợ không?”
“Sợ. Sợ chứ. Ta sợ chàng sẽ biến mất. Sợ ta không tìm thấy chàng nữa. ta sợ ta sẽ cô độc một mình. Ta sợ, sợ giữa tam giới này, cực khổ tìm nguyên thần của chàng. Ta sợ, sợ không cảm nhận được sự hồi âm của chàng nữa” – Tiểu Bạch nức nở. Khán giả cũng thổn thức.
“Đừng sợ. Ta đã đến rồi mà”
“Chàng hãy hứa với ta, đừng để ta một mình, đừng rời xa ta nữa” – Tiểu Bạch cứ thế ôm chặt lấy nhân ảnh trước mặt, cứ sợ sẽ phút chốc biến mất.
Tử Tuyên nhìn nàng, hôn vào trán nàng một định ước, sẽ không rời xa nàng nữa.
.
Lần thứ hai gặp lại nhau trong kết giới, Tử Tuyên một chiêu đánh bay kẻ thù, lại đến trước mặt Tiểu Bạch gấp gáp hỏi “Tiểu Bạch, nàng có chỗ nào bị thương không?”
.
Lần thứ ba gặp nhau trong tâm thức của Hứa Tuyên, chàng nhìn nàng ai oán, tại sao lại vào đây? Tại sao lại khờ như thế? Tại sao lại nhốt ta trong phong ấn? Tại sao nàng lại muốn nhìn ta bất lực nhìn nàng đi tìm con đường chết? Lần đầu tiên, người ta thấy Tử Tuyên gào thét mỗi một câu Tiểu Bạch như xé lòng.
Lần thứ tư gặp nhau, trước hôn lễ của Hứa Tuyên và Tiểu Bạch, Tử Tuyên hiện ra trong tình thế Tiểu Bạch đang bị yêu ma truy sát, một kiếm đẩy yêu ma ra, lại nhìn tiểu Bạch “Không phải đã bảo nàng đừng dấn thân vào nguy hiểm sao? Sao lại không nghe lời thế.”. Tiểu Bạch nhìn chàng rưng rưng, “Tử Tuyên…”, khán giả cũng rưng rưng. Bạch y thiếu niên ba chiêu trực tiếp đối đầu với yêu ma, để khán giả và Tiểu bạch nội tâm giằng xé: “Tử Tuyên, vẫn là chàng chu toàn tất cả” T__T Ôi tôi đã quen với Hứa Tuyên nhược bệnh người phàm nhưng tâm trí chúng sinh vẫn còn lưu luyến Tử Tuyên quá nhiều.
Tử Tuyên, khi mọi thứ dường như bất lực, vẫn là chàng bảo toàn tất cả. Một bước lại một bước, dù chỉ còn là một mảnh nguyên thần, chàng vẫn bảo vệ Tiểu Bạch mọi lúc mọi nơi. Khi Tiểu Bạch gặp nguy hiểm bị yêu ma vây lấy, chàng dùng hết thần lực chiếm lấy thần hồn của Hứa Tuyên, để hiện ra cứu nguy cho nàng. Khi yêu ma giăng kế để Tiểu Bạch phải trực tiếp vào tâm phách của Hứa Tuyên, Tử Tuyên tất nhiên không để cho nàng vào tâm phách – vốn dĩ chỉ cần dùng phép thông thường là được, buộc nàng phải pha vào thuốc mê của Hứa Tuyên nước Truy Hồn, “vì chàng không cho ta vào, ta buộc phải làm thế. Tử Tuyên, Hứa Tuyên đã quên ta rồi, nhưng chàng thì không, mà ta thì không thể nhìn chàng mất đi thêm lần nữa”. Khi sư phụ quyết tâm phong ấn ký ức Hứa Tuyên, chàng lại tìm cách gặp nguyên thần của Hứa Tuyên, một bước lại một bước, chỉ cho Hứa Tuyên cách đối phó, và phá Tụ Hồn Đăng. Điểm này của Tử Tuyên làm biết bao con dân lay động, một lòng theo chàng.
Câu nói đắt giá nhất của Tử Tuyên, cũng là cảnh đắt giá nhất cả bộ phim, là khi chàng lấy lại được ký ức, lên thiên giới giải cứu Tiểu Bạch khỏi 49 đạo thiên lôi:
.
“Nàng gả cho Hứa Tuyên, thân làm Tử Tuyên, ta lòng đầy đố kỵ”
“Hai người chính là cùng một người. Không khác” – Tiểu Bạch ôm chàng, nức nở nói.
“Không. Hứa Tuyên có thể dễ dàng nói câu yêu nàng. Còn Tử Tuyên, chỉ đem phần tình cảm này, giấu trong lòng. Đến cuối cùng cũng không dám nói ra. Để nàng ở trời đất này trải qua ngàn năm cô độc”
.
Con dân tứ hải bát hoang thích tập này, khúc này, nhất nguyên bộ phim (theo khảo sát weibo), trong đó có mị T__T Khóc vì mừng, vì may mà cái motif “vi sư không thể yêu đồ nhi” kinh điển trong sư đồ luyến, ngược kiểu lòng yêu mà không ý thức được “thứ cảm giác này là gì?”, hoặc yêu nhưng không thể nói, ép đến nữ chính hóa ma như Hoa Thiên Cốt, vì một câu nói này chàng phủi bay sạch tất cả. Không tôn quy, không gì nữa. Ta yêu nàng, nên mới vẽ một bức bạch y thiếu nữ trong vườn đào, để cạnh áng văn thư. Ta yêu nàng, nên mới luôn dõi theo nàng. Một ngàn năm, dù chỉ còn là một mảnh nguyên thần, vẫn luôn tìm kiếm nàng, bảo vệ nàng. Là ta yêu nàng, thân là Tử Tuyên, ta ghen với Hứa Tuyên khi nhìn nàng gả cho hắn.
Dở khóc dở cười.
Tử Tuyên và Hứa Tuyên, Tuyên ôn nhu và Tuyên lưu manh, đều chính là, ta yêu nàng, ta biết, và ta chấp nhận nó. Tiếng yêu họa chăng chỉ có thể can đảm thốt ra hay không mà thôi.
Phim không có nam phụ (thực ra có nhưng rất nhọ, đến 5/6 phim mới bắt đầu màn tranh giành nữ chính thì người ta động phòng hoa chúc, làm vợ chồng, mâu thuẫn đời sống hôn nhân, sinh tử có nhau, phu thê đồng tâm, một tiếng vi phu, một tiếng tướng công, lại một tiếng nương tử, thiếu mỗi nước cùng nhau giai lão nữa là xong hết một đời cmnr ( ¨̮ ) …. ), chỉ có màn phân liệt Tử Tuyên Hứa Tuyên khiến fandom tâm thần phân liệt ai bọn tôi cũng thích biết phải làm sao (╥ ^ ╥)/
–
Hứa Tuyên: Tuyên lưu manh ngạo kiều phúc hắc (chính chủ tự nói).
Nói nhiều về Hứa Tuyên một chút vì rất thích mấy cái moment của anh với Tiểu Bạch, cũng là đoạn thời gian đẹp đẽ nhẹ nhàng rung động đầu đời không đau khổ (như kiểu chết đi sống lại) nhất của 60 tập phim. Hứa Tuyên thì lại là một người độc mồm độc miệng, nhưng tính tình rất thẳng thắn. Trẻ con hơn Tử Tuyên, lại càng muốn gì làm nấy không nể mặt ai. Có lẽ vì điều này mà có cảm giác thích Hứa Tuyên hơn một chút, vì anh “người” hơn, chân thật hơn, có cảm xúc hơn, luôn bộc lộ cảm xúc ra ngoài không chút giấu diếm, không chịu đựng điều anh không muốn. Cũng vì điểm ưa nói hớ này mà fanti có rất nhiều meme của ổng như hình (vì Tử Tuyên quá điềm tĩnh cứng nhắc rồi) (¬‿¬) Hứa tướng công, tướng công quốc dân.
À mà để phân biệt anh với Tử Tuyên chàng, thì phải để ý cái đồ buộc/giữ tóc của anh. Của Tuyên ôn nhu nhìn như vương miệng (vì chàng đẹp), còn Tuyên lưu manh thì đồ thấp bình thường thôi (vì ta là người phàm, không được lộng lẫy quá) (¬‿¬) (¬‿¬)
Hứa Tuyên ban đầu rất đa nghi với Tiểu Bạch, vì sự đa nghi của anh là từ quá khứ tuổi thơ bất hạnh mà thành. Nhưng sau đó Hứa Tuyên bị cuốn hút với Tiểu Bạch, cuốn hút bởi ánh mắt, bởi biểu cảm, bởi mọi thứ, và anh không hề giấu diếm ánh mắt đó. Khi Tiểu Bạch cứu nữ phụ, anh đã ngày đêm chăm sóc bên giường Tiểu Bạch, lại bao dưỡng nàng ở lại Dược sư cung. Khi đánh đàn cùng nhau, anh lại “Không ngờ cô ấy đánh đàn lại hay như thế. Tử Tuyên? Rốt cuộc là có quan hệ gì với cô ấy?” sau đó trưng ra bộ mặt giận dỗi mà Tử Tuyên không bao giờ có. Đánh cờ, đắc thắng nhìn nàng, lại, lại lụm quân cờ của nàng “như lụm tiền cắc” = )))))))))))) Còn sỉ vả cầm kì thi họa của người ta. Fandom còn bảo anh là Tuyên Vô Lại cơ = ))))))))))) Ép người ta ở lại bằng cách đòi tiền nước và tiền cơm, vô lại không ai bằng. Sau đó tỷ tỷ anh muốn làm mai Bạch cô nương nhà anh để trả ơn cứu mạng anh, vì “một cô nương tốt như thế phải gả vào một nhà đàng hoàng mới được”, anh liền bỗng dưng nổi đóa, lại còn bảo hôn sự đâu phải trò đùa, đùng đùng nổi giận bỏ đi. Dịch bệnh nổi lên, hai người tình cờ gặp nhau ở nghĩa địa, anh biến đổi thành Tử Tuyên mà anh nào hay, lúc tỉnh dậy còn bảo Bạch cô nương đưa ta về sao? Không phải vậy là lời quá cho cô ấy sao? Thấy hết bộ mặt nhem nhuốc của mình, thật là mất đi hết thân phận = ))))))))))) anh ơi tháo tiết rơi tùm lum anh ey.
Rồi từ từ lại bắt đầu lo lắng cho cô ấy làm chuyện nguy hiểm, thấy tay người ta bị thương là lại lo toáng lên.
“Ta không sao, ta không để ý” – Bạch cô nương đương nhiên không để ý mấy chuyện này.
“Ta để ý”
Sau đó liền chữa cháy là vì cô làm việc tốt cho Dược Sư cung, mà ta lại là cung chủ, tất nhiên phải chữa trị rồi. (vẫn còn biết giữ thể diện cơ)
“Trước đây ta vô tri, huynh yên tâm đi, chưa trả hết ân tình cứu mạng trước đây, ta nhất định sẽ không rời xa huynh đâu” – tiểu Bạch ngu ngơ nói, sau đó ổng liền một bước lên mây luôn. = )))))))))) còn bảo chỉ phiền hà lo lắng vì gặp người phiền phức ra aka chỉ lo lắng cho người ngồi trước mặt đi làm chuyện nguy hiểm thôi.
Khi anh bị nhập ma do bệnh dịch, anh liền tránh xa Tiểu Bạch ngay vì không muốn Bạch cô nương bị lây nhiễm, nhưng cuối cùng cô ấy lại là người duy nhất anh có thể nhờ vả vì cô ấy là người tu tiên, không dính bệnh dịch. Tin tưởng bảo “Cô ấy là người duy nhất ta có thể phó thác, muội hà tất phải so bì với cô ấy”, lại cầm khăn trắng gói Tuyết liên tử của Bạch cô nương cười ngây ngốc. Khi Bạch cô nương trở ra từ tâm thức, suýt chút nữa đã đánh đổi sinh mạng của mình để cứu anh, anh liền túc trực bên giường bệnh ngày đêm không rời, còn dùng hết thuốc quý của Dược Sư Cung. Khi Tiểu Bạch giết chết sư phụ của Tề Tiêu (Lăng Sở) do yêu quái ám hại, anh đã đứng trước mũi gươm “Bạch cô nương từng toàn tâm toàn ý tin tưởng ta. Hôm nay, ta cũng tin cô ấy không hề giết hại sư phụ ngươi”, lại đối đầu với cả Dược Sư Cung khi nữ phụ ngăn cản bằng cách kéo hết nhân sự của Dược cung ra ngăn cản không cho kiệu vào.
“Cho dù là đối địch với thiên hạ, ta cũng phải đích thân chữa trị cho Bạch cô nương.”
Không muốn đôi co với đám người nữa, anh một thân vào kiệu ẵm Tiểu Bạch hiên ngang rời khỏi Dược Sư Cung, tự hứa với lòng “Hứa Tuyên ta ở đây xin thề, nhất định sẽ chữa khỏi cho cô, bằng mọi giá.” Cảnh này rất đẹp, đẹp đến mức rơi lệ. Dược Sư Cung với Hứa Tuyên, như là một phần không thể tách rời, nay lại vì Tiểu bạch, thề không bước vào nửa bước. Ngàn năm trôi qua, hai người bọn họ, dù là Hứa Tuyên, hay Tử Tuyên, đều vì Tiểu Bạch, từ bỏ tất cả, từ bỏ mục tiêu, chỉ để bảo hộ cho nàng.
Khi Hứa Tuyên bồng Tiểu Bạch về rừng hoa đào sống, anh cũng chuẩn bị một nơi đẹp nhất để ngắm hoa đào, cho nàng, chỉ để nàng cười. Tiểu Bạch nhìn thấy hoa đào, nhớ lại ngày xưa cũng Tử Tuyên ngắm hoa đào, liền rơi lệ.
“Trời thu đêm lạnh tựa vào cửa, quay đầu nhìn.
Lần này đi có mấy điều muốn nói, nhưng ngập ngừng lại thôi.
Chỉ mong nhớ nàng, muốn nắm tay nhau đến bạc đầu.
Bất kể phía trước là tiền đồ gấm lệ” – Lời bài Ngàn năm vang lên, tim t đã như chết lặng.
Hai người, hai cá tính khác nhau, Tử Tuyên vì Tiểu Bạch mà thích hoa đào, Hứa Tuyên thích hoa đào, cũng muốn thấy Bạch cô nương ngắm hoa đào. Với Tử Tuyên, nàng là một đứa trẻ, với Hứa Tuyên, lại là một cô nương. Với Tử Tuyên, nàng cái gì cũng ngốc nghếch, với Hứa Tuyên, nàng vừa nhớ lại người mình ngàn năm chờ đợi, lại không cầm lòng được mà rơi lệ vì không biết phải đối xử sao với người trước mặt. Ở Tử Tuyên, chúng ta mãi mãi không biết trong lòng chàng đang cảm thấy như thế nào. Ở Hứa Tuyên, cách anh lúng túng “Thôi hỏng rồi, khéo quá hóa vụng rồi. Vừa khóc lại vừa cười, quả nhiên tổn thương tâm mạch.” tìm cách làm cho Bạch cô nương cười, còn đi hỏi sư để làm thế nào để nữ nhi có thể cười, tuy là vụng, nhưng rất chân thật.
“…Nếu như kí ức không già đi, thì sợ gì mấy lần luân hồi..”
Hứa Tuyên cũng bắt đầu để ý, khi nghĩ đến Bạch cô nương, tim lại rối loạn, hơi thở gấp gáp, liền đem sách y ra đọc. Khi mọi hiểu lầm cũng được hóa giải, trở về Dược Sư Cung, Hứa Tuyên cứ gặp ánh mắt của Bạch cô nương là “Nhịp tim của mình, lại bắt đầu rối loạn rồi. Bệnh này, phải chữa.” trong khi không ngừng liếc nhìn người ta rồi cười tủm tỉm suốt ngày. (¬‿¬)
Mà uầy stylist 2 người này, nếu không cùng trắng thì một hồng một lam, nhìn xứng đôi vừa lứa thực sự :'< Trừ mấy bộ áo hoa đào nhìn như dính máu của Tiểu Bạch và áo xanh lam texture giẻ lau của Hứa tướng công ra…
Khi Bạch cô nương bị môn thần đả thương, anh liền “Ai bị thương?”, còn đòi đi đốt 2 bức tranh môn thần (tranh chứa thần) của bọn họ luôn cho xong, lại còn sốt sắn tìm thuốc bôi cho người ta. Tiểu Bạch thì cứ nhìn Hứa Tuyên nhớ Tử Tuyên, luôn có lấn cấn khúc mắc trong lòng, đây là một người khác. Tiểu Bạch bị giăng khói hung hoàng (khói hiện nguyên hình?) liền nhảy xuống nước, anh liền nhảy theo không suy nghĩ, dù đách biết bơi = )))))))))))) Dưới làn nước, thấy nàng bơi về phía mình, liền nhận ra đây là người luôn xuất hiện trong những giấc mơ của mình, còn được nàng hô hấp cho một phen, lại cảm thấy trái tim rất đau. Dù là Hứa Tuyên, kí ức đã mất, nhưng trái tim chàng, vẫn đau. Sau đó về liền bảo lúc nãy, gặp ai cô cũng làm à? Tiểu Bạch thì ngáo, mất một lúc mới hiểu ra là người ta đang nói về cái gì.
“Ah, ta vì cứu người mà cung cấp dưỡng khí thôi. Ta không phải cố ý sàm sỡ huynh đâu”
Hứa Tuyên đang cười ngượng liền đổi thái độ:
“Vì cứu người? Cô vì cứu người, thường làm vậy à?”
“Ừm.. để ta nghĩ xem… hình như lúc trước…”
“Cô có biết đó là hành vi vượt quá tình cảm nam nữ bình thường không?? Lẽ nào lúc trước cô cùng với những người khác cũng như vậy à??”
“Ờm… Không có”
Hứa Tuyên thở phào nhẹ nhõm (¬‿¬)
“Dù sao cô cũng là một cô nương. Lần sau trước khi muốn làm việc này, nhất định phải suy nghĩ thật kĩ. Bất luận gặp phải nguy hiểm như thế nào, đều không được làm vậy”
“Vậy ý của huynh là, lúc nãy ta không nên cứu huynh?”
“Điều này… ờm… cứu người sao lại sai được? Ta dù thế nào cũng là một người hành y cứu người. Những thành kiến cổ hủ đó ta cũng không quan tâm. Dù sao tính mạng con người quan trọng. Vì thế những việc hôm nay cô làm, cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa”
“Cứu người lắm quy tắc thật. Cung thượng, về sau ta sẽ chú ý.”
“Được, về sau, ta nói thế nào, cô cứ làm theo vậy là được”
(Cư dân mạng: Anh à tiêu chuẩn kép quá rồi anh à (¬‿¬) (¬‿¬))
Đến đoạn anh lại tự đem bản thân mình ra đỡ đạn cho nữ phụ, còn nói có hôn ước. Nói xong mới biết mình không-được-thông-minh, nhưng lại “Lẽ nào vì hôn sự của mình, thật sự làm cô ấy cảm thấy buồn?”. Người xem tan nát trái tim vì Tiểu Bạch ngu ngơ nghĩ anh đã thương nữ phụ rồi, nên đi thôi, thì lại cười sml vì ảnh mượn chuyện hôn ước giả này “Hoặc là nhân cơ hội này, nên để cô ấy thành thật với lòng mình rồi?” để thử tim Tiểu Bạch xong bị phản damage sấp mặt = )))))))))))))))))) Ví dụ như:
“Bạch cô nương có nhiều chuyện trong lòng vậy sao? Lẽ nào là vì, hôn ước?” sau đó thấy Bạch cô nương ôm tim liền nghĩ thầm “Bộ dạng này chắc chắn là đang ghen. Cũng đúng. Xem cô mặt mày buồn rầu thật là đáng thương.” Rồi châm dầu vào lửa bảo là thực ra hôn ước này không giống bình thường, Tiểu bạch chưa kịp mở miệng liền “Cô không cần giải thích nữa, thực ra suy nghĩ trong lòng Bạch cô nương, ta đã đoán được rồi. Thực không dám giấu, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, kiếp nạn sinh tử. Ta cũng khó tránh…”
“Có yêu khí!” – tiểu Bạch cắt ngang
“…”
“…”
= )))))))))))))))))))))))))) hóa ra nãy giờ người ta đi dò yêu khí sợ ảnh hưởng đến hôn sự và cuộc đời của ổng trong khi ổng đang cười tủm tỉm trong họng. Cũng vì điều này mà ổng chuẩn bị thanh minh là thực ra hôn ước là giả liền tức đến muốn thổ huyết, cắn răng chơi lớn làm luôn kế hoạch để moi tim nàng ra = ))))))))))))))))))))))
Tiểu Bạch đi điều tra yêu khí lạ (của yêu quái cứ gọi là A, nữ phụ và Yêu đế) lọt vào phòng của nữ phụ đang mặc váy cưới, đang phân tích sợ nữ phụ nhập ma, khuyên hãy trừ yêu, để hai người có thể có cuộc sống tốt đẹp, Hứa Tuyên từ ngoài đi vào đang “Sư muội à, chuyện hôn sự này chúng ta không thể…” thấy Tiểu bạch liền im bặt.
“Sao cô lại ở đây?”
“Bạch cô nương đến chúc phúc cho muội. Huynh xem, áo cưới có đẹp không? Bạch cô nương còn giúp muội hóa giải nguy cơ. Nói ra thì, Bạch cô nương còn là người mai mối của chúng ta đó. Huynh nói xem chúng ta nên tạ ơn như thế nào đây?” – Lãnh Ngưng thấy Hứa Tuyên liền nhanh đi tới quàng tay sư huynh.
Hai người nhìn nhau trân trối mặc kệ mọi thứ xung quanh.
“Thế thì phải hỏi Bạch cô nương muốn tạ ơn như thế nào đây?”
“Ta chưa từng nghĩ qua sẽ để huynh tạ ơn”
“…”
“…”
Sau đó, người ta thấy anh liền lôi Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo, giận dỗi tại sao chỉ chúc mừng nữ phụ, còn ta thì sao?
“Từ lúc hôn sự bắt đầu, cô vẫn rất bình tĩnh. Không, thực ra là lạnh nhạt. Người cô nên chúc mừng, không phải chỉ mỗi Lãnh Ngưng chứ? Còn ta nữa?”
Tiểu bạch thì ngáo (vô phương cứu chữa rồi), chỉ một lòng chúc phúc cho chàng, “Nếu cung thượng vì chuyện này mà trách giận, trăm ngàn câu chúc phúc có gì là khó.”
“Cô có bao giờ đoán qua lòng ta chưa?”
“Tử Tuyên nói rồi, lòng người không thể chịu được sự thăm dò và đo đoán”
“Tử Tuyên còn dạy cô gì nữa?”
Tiểu bạch liền thao thao bất tuyệt về Tử Tuyên = )))))))))))))))) Tự đào hố chôn 2 mình.
“Ta nói với cô, lòng người không thể chịu được thăm dò và đo đoán, cũng như không chịu được xem thường và lạnh nhạt. Chúng ta đã trải qua sinh tử, thái độ của cô đối với ta, làm sao lại như những người khác được?”
“Lời huynh nói, ta không hiểu”
“Tại sao cô đối với việc ta thành hôn lại không có cảm xúc gì cả? Chẳng lẽ trong lòng cô không có một chút…” ngưng một chút “Bỏ đi, ta chẳng qua chỉ là một người ngoài. Không lẽ chuyện gì ta cũng không bằng Tử Tuyên sao? Nói cho ta biết, người mà trong lòng cô mãi mãi không quên đó là ai?”
Tiểu Bạch nhìn bóng lưng Hứa Tuyên đang “ghen” quay mặt ra thành cầu, khán giả cũng nhìn anh, ống kính máy quay cũng nhìn anh, ai cũng biết chính là anh, ai cũng biết