Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc.
Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, công sủng thụ, HE.
Bản gốc: Hoàn 105 chương + 3 phiên ngoại.
Bản dịch: Chương 1 – 44: Yu – Chương 44 – hết: Fu
Bản thân Wind không quá thích thể loại trọng sinh, đọc không nhiều và những bộ để lại ấn tượng sâu sắc cho Wind cũng rất ít. Đối với Wind, “Thê vi thượng” là một tác phẩm nổi bật trong số rất ít đó. Thường thì đã có trọng sinh, nếu không phải nhân vật hay thương xuân bi thu thì cũng là kiểu bản tay vàng siêu cường siêu đại gì gì đó. Nói một cách công bằng thì không phải là “Thê vi thượng” không có những tình tiết theo motip như vậy, nhưng tác giả đã xử lý tình tiết rất khéo léo, cũng như hợp khẩu vị của mình. 😀 Cảnh Thiều nguyên bản chính là một tra công não tàn điển hình, “một đời chinh chiến vì quốc gia, lại sa vào cảnh ăn cháo đá bát, sủng thiếp diệt thê, cuối cùng người không rời không bỏ lại là vị nam thê bị hắn bỏ quên suốt mười mấy năm này, ganh ghét huynh trưởng không thật lòng giúp ca ca đoạt vị, khi hắn gặp nạn lại chỉ có vị huynh trưởng ruột thịt ấy vì hắn mà bôn ba khắp nơi dốc lòng dốc sức….” Nói chung là tình tiết cực phẩm cẩu huyết, nhưng rất may là toàn bộ cái đoạn này chỉ tóm gọn trong có một chương vừa kể vừa hồi tưởng mà thôi, sau đó ảnh ôm Vương phi nhà mình nhảy vực, trọng sinh, và hóa thành trung khuyển một cách kỳ diệu, các bạn cứ yên tâm nhảy hố. 😆
Cảnh Thiều, có lẽ đúng như Quân Thanh nghĩ, là một đứa trẻ chưa lớn. Hắn biết yêu từ lúc nào? Từ những ngày tháng bị giam cũng một chỗ của kiếp trước, từ lúc cưỡi chung một ngựa trên đường chạy trốn truy binh, hay là lúc tỉnh lại vào ngày tân hôn, đột nhiên thấy rung động rồi muốn bù đắp cho người kia? Có lẽ chính hắn cũng không biết, mà cũng không quản nhiểu đến thế. Có lẽ, hắn yêu khi chưa biết tình yêu là gì, say đắm khi chưa hiểu những mê say của ái tình.
Chỉ là rung động. Chỉ là yêu.
Không ít bộ, ngôn có, đam có, mà kẻ vốn trước đấy đang yêu say đắm một người, sau khi trọng sinh quay ngoắt 180 độ không cần băn khoăn sang yêu người vốn vào vai phụ của kiếp trước. Đến mức nhiều khi Wind tự hỏi có phải tình yêu đang bị khinh nhờn quá thể, yêu mà cũng có thể điều khiển dễ vậy? Wind chưa bao giờ yêu, chưa biết tình yêu có màu sắc mùi vị thế nào, nhưng thể giới quan hiện tại không chấp nhận nổi một tình yêu dễ đổi thay như thế.
“Thê vi thượng” làm Wind cảm thấy việc chấp nhận Cảnh Thiều yêu Quân Thanh không đến mức quá đột ngột hay khó khăn, đặc biệt là khi đọc phiên ngoại cuối truyện thì lại càng làm cho nền tảng của tình yêu ấy thêm vững chắc. Một kẻ chưa từng biết đến chân ái, lại trong cảnh khốn cùng, vai kề vai với người nam thê vì nghĩa mà vẫn ở bên mình, làm thế nào mà không rung động đây? Đôi lúc cảm thấy tình yêu của hai người này quá mức đơn thuần, cũng quá mức đương nhiên. Người đối tốt với ta, ta liền mang cả trái tim ra đáp lại, Cảnh Thiều cũng vậy, Quân Thanh cũng thế. Nhưng kẻ thiếu thốn tình yêu hút như những thỏi nam châm hút lấy nhau tìm chút hơi ấm.
Đọc “Thê vi thượng” là những khoảng thời gian quằn quại nổi da gà vì những ân ái chướng mắt của hai bạn trẻ. Là kẻ làm vương gia bách chiến sa trường kia, với người bên gối thực sự là từ trẻ con, sến súa đến ôn nhu săn sóc, bộ mặt nào cũng có. Là kẻ bị tước quyền thi cử, nhưng lại cam nguyện đứng bên người mình yêu, cam tâm đem tất thảy của mình cho y không cần giữ lại. Đọc “Thê vi thượng” là những lúc cười đứt ruột khi Vương gia nhờ kẻ khác hiến kế để ăn được Vương phi nhà mình, và cả những lúc Vương phi được khuyên phải nghĩ thoáng ra để cho người ta ăn. 😆 Đọc “Thê vi thượng” là những xúc động muốn lao vào thế giới trong truyện để nhìn xem phải chăng Thành vương phi đang nuôi một đứa con ưa làm nũng, hơi một tí là cọ cọ sờ sờ, công khai sàm sỡ vợ mình trước mặt bàn dân thiên hạ, thấy gớm! ==||
Truyện còn là tình huynh đệ hiếm có giữa chốn cung đình mà Duệ vương dành cho Thành vương, mà mãi đến khi hoạn nạn kiếp trước, Cảnh Thiều mới ngộ ra được, mà cho đến khi được trọng sinh, Cảnh Thiều mới biết trân trọng nâng niu. Truyện còn đan xen những tình nghĩa chốn sa trường, tình nghĩa giữa các tướng lĩnh, binh sĩ, tình nghĩa được bồi đắp nhờ năm tháng cùng nhau xông pha trận mạc, trân quý vô cùng. Truyện còn là những tình cảm bằng hữu đẹp đẽ, còn là tình cảm chú tớ năm tháng không đổi. Và nếu như đang ngóng trông những cặp đôi phụ dễ thương và sến súa không kém cặp chính, thì “Thê vi thượng” còn có cuộc bức hôn bá đạo không thể tả của Hoài Nam Vương, còn là những màn bắn hint lung tung giữa hai vị Tả Hữu hộ quân, còn là Hách đại đao uy phong lẫm liệt nhưng luôn nép về trước vợ mình…
Một điểm Wind cực kỳ thích ở “Thê vi thượng” là bên cạnh những nhân vật não tàn thường thấy trong các truyện liên quan đến cung đấu hay gia đấu, Lục tỷ cũng khá chú tâm vào một vài nhân vật, tuy không thể xem là chính diện, nhưng về mặt trí tuệ hay khí phách vẫn có thể được coi là đáng kính trọng.
Là Bắc Uy Hầu, dù rằng không vừa mắt đứa con thứ không thể học võ nghệ, dù rằng cuối cùng gả đứa con ấy cho vị vương gia chiến công hiển hách lại không thể kế vị, đẩy con mình vào hố đao biển lửa, nhưng thực ra cũng không hẳn là mẫu người không biết nặng nhẹ, không biết liêm sỉ, yếu đuối vô năng. Nói chung thì lão Bắc Uy Hầu không thể dùng hai từ tốt đẹp để hình dung, cũng bất công, cũng thiên vị, cũng sĩ diện, cũng hai mặt kinh dị lắm, nhưng đến cùng thì cũng là một người đủ lý trí, để bảo toàn gia tốc mà quyết định đánh cược, đứng về phía Quân Thanh, về phía Thành vương, kiên định với lập trường của mình, cũng nguyện bảo hộ cho mẫu thân của đứa con thứ ấy, củng cố cho địa vị của nó, để nó thêm vững vàng làm Vương phi.
Là Hoàng thượng đương triều, dù kiếp trước nghi ngờ lòng trung của Cảnh Thiều, chính tay giam Cảnh Thiều vào ngục, chính tay chặt đứt đường lui của đứa con trai, nhưng không phải là bởi y không thương con mình, mà bởi là kẻ quân lâm thiên hạ, chữ “tình” bao giờ cũng phải xếp sau. Cho đến cuối đời, y vẫn yêu nguyên hậu của mình, vẫn nguyện một lòng dõi theo những đứa con của mình, y ghét việc phân biệt đích thứ, ghét thủ đoạn tranh sủng nhỏ nhen. Wind khá thích hình tượng của vị Hoàng đế này, có thể nói là một hình tượng bi kịch điển hình của một kẻ làm mình quân, lúc nào cũng cần lý trí, lúc nào cũng phải nghi ngờ, đứng trên cao hứng gió lạnh, cô đơn đến tột cùng.
Vốn là định trích dẫn một ngàn lẻ một những khoảnh khắc khó đỡ của phu phu Thành vương cơ mà lại viết lung tung lan man đi đâu rồi này ==|. Thôi thì để kết thúc, nếu các bạn đang cần ngọt, thèm ngọt, muốn ăn ngọt, thì lập tức nhào vào “Thê vi thượng”. Chúc các bạn không bị sâu răng!