Ai đấy từng bảo “Nhân sinh như kịch”, nếu gật đầu đồng ý với điều ấy thì chắc nhân sinh nhà tớ thuộc loại hài kịch. Không phải hài châm biếm, chỉ thuần túy là hài nhảm thôi, khi mà những cuốn sách bén duyên với tớ theo n con đường tiểu ngạch trời ơi đất hỡi lại thường là những cuốn hay thôi rồi lượm ơi, còn những cuốn tớ đã thành tâm nghiêm túc, cố gắng loại bỏ tạp niệm, chắt lọc tinh hoa mà sàng sẩy wishlist để thỉnh về, lại cực kỳ thành công trong việc trở thành những cục hụt hẫng cầm tay to đùng.
Cục thất vọng gần nhất của tớ mang tên “Người cá” do Gu Byeong-mo chắp bút. Cơ mà để tăng thêm phần plot twist, tớ hôm nay sẽ nói về cuốn sách khiến tớ chưng hửng trước cả khi “Người cá” kịp làm điều ấy, nó tên Thám tử ở tiệm cafe Eden.
Mua sách trên Tiki
Mua sách trên Fahasa
Là một đứa vừa đam mê sự nhân hai hàm lượng trai đẹp trong cùng một câu chuyện, vừa có thâm niên ăn cơm tró giấy của trai đẹp lâu năm, lại vừa mới chập chừng được ủn mông vào thế giới trinh thám nhiệm màu, đến nằm mơ tớ cũng muốn một ngày nào đó được ngấu nghiến một tác phẩm boylove trinh thám đúng gu. Mà gu của tớ ấy hả: Trong gay cấn thì phải vừa “gay” lại vừa “cấn”, trong logic lẫn lộn chút ngọt ngào mà trong xoắn não phải pha lẫn cả bỉ bựa khôi hài. Chính vì yêu cầu dở người như thế nên bao lâu nay tớ chỉ có thể giải tỏa cơn khát bằng một vài bộ đam mỹ trinh thám, cũng có vài bộ hay đấy, nhưng nói chung chưa đã thèm. Tớ cần một cái gì đó vượt ra khỏi khuôn khố đam mỹ, một cái gì đó mang quốc tịch nước khác để đổi gió cơ.
Dường như nghe được lời thỉnh cầu của tớ, thế lực siêu nhiên nào đó đã để tớ vô tình bắt được tín hiệu của “Thám tử ở tiệm cà phê Eden” ngay khi nó còn đang được pre-order. Với chữ “Thám tử” tiêu đề, với hai anh trai siêu mlem mlem ngối cạnh cậu vàng trên bìa, với cái xuất xứ từ Nhật Bản (vùng đất của boylove), và với cái giới thiệu cực kỳ hấp dẫn đi kèm, cuốn light novel này tựa như phiên bản vật chất hóa những ham muốn trần tục sâu kín của tớ vậy. Từ giây phút nhìn thấy nó, đôi mắt cận thị của tớ sáng choang, tầm này chỉ có trời sập và hết tiền mới có thể ngăn cản cuộc tình chớm nở của tớ với em nó thôi.
Hồi ấy tớ hết tiền thật, thế là tớ và em nó phải yêu xa một thời gian khiến sự thèm thuồng của tớ cũng bị đôn giá lên cao ngất. Các cậu biết rồi đó, light novel thường hổng có rẻ tẹo nào. Quyển Thám tử ở tiệm cafe Eden này cũng thế. Tới nỗi khi nhìn thấy em nó ngon nghẻ nằm show hàng trong hội sách với giá sale off 30%, tớ đã mờ mắt mà nghĩ rằng đây là ý trời, là duyên phận. Không chần chừ chút nào, tớ hốt em nó về, bóc bánh ngay trưa hôm ấy và tới đêm thì đạp luôn em nó vào lãnh cung, vừa đạp vừa cạn lời. Các cậu có thể bảo tớ là đồ phắc gơn quất ngựa truy phong, nhưng ãy để tớ kêu oan cho bản thân chút đã:
Đầu tiên, gọi khía cạnh trinh thám của tác phẩm này là tiền tỉ của tớ, vì nó hông có miếng lào nuôn ớ! Nam chính một Ukyou là thám tử thú cưng, nhiệm vụ của ổng là đi tìm lại thú cưng mất tích cho người ta. Tớ đã hy vọng nếu không phải là một vụ án kinh thiên động địa bắt đầu từ một con boss bị mất, thì ít ra cũng nên có những màn suy luận tìm hoàng thượng thật hài hước và thông minh.
Thế mà hông! Việc tìm chó mèo lạc chủ yếu dựa vào kinh nghiệm của Ukyou, cũng cực kỳ mờ nhạt kiểu được nhắc đến cho có, cái gọi là “vụ án chính” được highlight giới thiệu từ đầu thì lại chẳng liên quan mấy đến chó mèo, đến tận gần nửa quyển mới nhú ra, quá đơn giản để được coi là một vụ án nên đâm ra cũng kết thúc theo kiểu vô cùng trời ơi đất hỡi luôn. Vụ này mà vào Conan chắc chỉ một chap là hết veo, đến mấy bạn nhỏ đội thám tử nhí phố Beika khéo cũng tự phá án được mất. Nếu hàm lượng suy luận cao là minh chứng cho một cuốn sách độc hại, thì Thám tử ở tiệm cafe Eden đúng là thức ăn heo thì! Chả biết tớ đã bị ai đánh vào đầu mà lại nghĩ đây à truyện trinh thám cơ chứ.
Tớ đã kiểu: “Thôi thì cứ coi như đây chỉ là cuốn slice of life bình thường tình cảm thôi, tập trung ăn cơm tró của cặp nam nam thôi cũng được.”
Nhưng cuốn sách Thám tử ở tiệm cafe Eden này nó nhất quyết hố hàng tớ bằng được, với thứ cơm tró nhạt thếch của nó. Có lẽ vì tớ hơi già rồi, có lẽ cũng vì đã mài mòn hai con mắt thô lố này vào những chầu boylove sôi sục nhiệt huyết, nên chuyện tình cảm của cặp đôi trong này nó cứ dở dở ương ương, nhạt nhòa kiểu đổ Lavie vào với Dasani vậy. Cả hai nam chính đều không có điểm nào độc đáo trong cá tính.
Ukyou là một người cà lơ phất phơ, mắt dày, luộm thuộm nhưng khá tốt bụng, Aoi thì ngược lại, điềm tĩnh, sâu sắc, kín đáo, hay cằn nhằn nhưng dễ mềm lòng – Nghe quen chưa? Vì nhân vật thiếu sức hút nên cách họ tương tác với những tình huống xảy đến với mình cũng chẳng có gì hấp dẫn, thậm chí có phần hơi rập khuôn. Cộng thêm lối viết đơn giản thường thấy ở light novel khiến cuốn sách đã thiếu muối nay còn thiếu muối hơn. Đến cái nhan sắc của Ukyou và Aoi lấp lánh trên bìa và trong poster cũng chẳng thể cứu nổi sự nhạt nhẽo này. Tớ đã từng đọc và thích một vài bộ boylove dạng slide of life, nên không thể đổ lỗi sự buồn chán này cho thể loại của nó được.
Tóm lại, với từng ấy tiền và thời gian đã bỏ ra cho cuộc tình này, cái đáng giá nhất mà tớ nhận được chỉ là sự khắc sâu thêm của câu nói: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Giá như tớ và em ấy có duyên không phận thì tốt rồi.