Đây là tác phẩm đầu tay của tác giả Đỉnh Nhi, là sự tưởng tượng kết hợp vài sự kiện chân thật trong cuộc đời của chính tác giả. Truyện để lại cho tôi một ấn tượng sâu sắc. Với tag ngược và SE, truyện đi theo chiều hướng nặng nề buồn bã, làm tôi thẫn thờ chẳng biết đã rơi nước mắt từ lúc nào. Đã được một thời gian, tôi chưa thấy cảm xúc của mình dao động mãnh liệt, bị đè ép nghẹn ngào. Cũng đã được một thời gian, tôi chưa đọc được tác phẩm nào khiến tôi thổn thức khi chỉ đơn giản là nghĩ đến nó, và khó nguôi ngoai. Hôm nay, tôi gặp được. Không nề hà thức khuya, vừa run rẩy vừa viết hết nỗi lòng mình ra cho thỏa.
Tại thời điểm tuyết đầu mùa rơi xuống, người đầu tiên bạn nhớ tới là người bạn rất yêu. Với Hứa Gia Dương, đó là Chu Minh Khải. Trong lòng Hứa Gia Dương đã rơi bao nhiêu đợt tuyết, là bấy nhiều lần nhớ Chu Minh Khải. Tuy nhiên, mở đầu tác phẩm lại là hình ảnh Hứa Gia Dương nằm trên đường ray. Tàu hỏa chạy qua, máu đỏ bốn phía, kết thúc tình yêu 11 năm đầy hoang đường và ba năm sống trong mộng ảo dối lừa. Nhưng Hứa Gia Dương chưa tan biến. Anh lấy dạng linh hồn dõi theo tình huống của mọi người sau khi mình chết. Câu chuyện được kể theo ngôi thứ nhất, đi theo hiện tại rồi trở về quá khứ. Giọng văn có phần thoải mái tùy hứng tựa như biểu hiện tính cách của Hứa Gia Dương. Song ẩn sâu là nỗi đau khổ, uất ức, chán nản, tuyệt vọng. Bầu không khí nặng nề khiến tôi nghẹt thở. Quá khứ vườn trường ngọt ngào đến mấy đều hóa đắng ngắt vì mọi thứ ở hiện tại. Cách thể hiện bình thản tự nhiên của Hứa Gia Dương đối lập với sự bất bình thường, hay chính là tự ngược, của Chu Minh Khải. Đẩy dần lên cao trào, tạo ra sự dồn nén đến bùng nổ. “Mất đi người đó, là nguyên tội của ngươi”, giản lược lại, đây là quá trình Chu Minh Khải nhận tội và chịu tội.
“Chu Minh Khải, tôi muốn bên anh cả đời!”
“Nói là cả đời, kém một năm, một tháng, một ngày, một canh giờ, cũng không phải cả đời! Thế nhưng tôi Hứa Gia Dương nói cả đời, một giây đồng hồ đều sẽ không thiếu anh.”
———————————
Hắn nói: “Nói là cả đời, kém một năm một tháng cũng không tính là cả đời… Nhưng là, Hứa Gia Dương, cậu cũng đã nói… Yêu tôi, muốn yêu cả đời…”
Đột nhiên bị gọi tên, tôi giật mình.
Chu Minh Khải, tôi nói được là làm được. Tôi nói yêu anh cả đời, sự thực chứng minh, đến một khắc cuối cùng của sinh mệnh tôi vẫn còn yêu anh. Đây cũng là cả đời của tôi. Tôi từng giây từng phút đều không nợ anh.
Giữa chúng ta, người nói dối, là anh.
Người nói không yêu, cũng là anh.
Người hận Hứa Gia Dương, cũng là anh.
Hứa Gia Dương gặp Chu Minh Khải vào năm cấp ba ở Liễu thành. Anh bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của Chu Minh Khải, không ngừng bám dính muốn cả hai thân hơn. Dần dần, Hứa Gia Dương yêu thích cả con người Chu Minh Khải lúc nào không hay. Có lẽ từ lần gặp mặt đầu tiên, họ đã định trước trói buộc với nhau bởi định mệnh. Hứa Gia Dương thật sự đã ở bên và dốc hết lòng đối xử tốt với Chu Minh Khải trong suốt ba năm trời. Sau đó, Hứa Gia Dương nhận ra rằng Chu Minh Khải thích người khác, là chủ nhiệm lớp Lâm Thanh Dật. Đồng thời, gia đình anh xảy ra biến cố, cũng liên quan đến Lâm Thanh Dật. Hứa Gia Dương không thi Đại học được, gia đình tan nát. Hứa Gia Dương hận Lâm Thanh Dật, trả thù Lâm Thanh Dật, lại không ngờ Lâm Thanh Dật tự sát. Chu Minh Khải nghe trộm được đoạn Hứa Gia Dương thừa nhận hành vi và chửi rủa Lâm Thanh Dật. Chu Minh Khải hận Hứa Gia Dương. Rồi Hứa Gia Dương rời Liễu thành ngay lúc ấy, càng làm Chu Minh Khải khó chịu. Sáu năm sau gặp lại, Chu Minh Khải mang tâm tính trả thù tiếp cận anh, khi gần khi xa, dụ dỗ Hứa Gia Dương rơi vào bẫy. Họ bên nhau được ba năm, Chu Minh Khải không quan tâm săn sóc, chăm chú sự nghiệp hơn Hứa Gia Dương. Cho đến tận khi Hứa Gia Dương nghe được Chu Minh Khải nói chuyện với bạn là Phùng Đào về việc Chu Minh Khải thích Lâm Thanh Dật và sự trả thù, Hứa Gia Dương mới biết, sắp đến lúc tỉnh mộng. Chu Minh Khải bắt đầu chiến tranh lạnh, cãi vã, và hơn mười lần nói chia tay. Lần cãi nhau to nhất, Chu Minh Khải chửi bới Hứa Gia Dương là kẻ giết người, đánh Hứa Gia Dương gãy xương sườn, bỏ mặc anh nằm cô độc trên sàn. Hứa Gia Dương vẫn không đồng ý rời đi. Để rồi, lúc Chu Minh Khải nói muốn kết hôn, anh biết nó là giả, lại thuận theo, chấp nhận chia tay. Anh mang thể xác tàn tạ và linh hồn cằn cỗi rời nơi anh đã coi là bến đỗ tạm thời trong ba năm. Và anh nằm đó đợi tàu hỏa chạy qua. Năm đó anh 27 tuổi.
Tại sao Hứa Gia Dương lựa chọn tự sát? Theo lời anh giải thích, anh không hề muốn trả thù Chu Minh Khả bằng cái chết của mình. Kỳ thực, khi đó, anh cực kỳ tin tưởng Chu Minh Khải yêu thích Lâm Thanh Dật, hận thù chán ghét anh. Anh cho rằng, nghe tin anh chết, người vui mừng nhất hẳn là Chu Minh Khải và cha anh, Hứa Viễn Sơn. Hứa Gia Dương lựa chọn ra đi, do anh không còn quyến luyến với thế giới này, cảm thấy cuộc đời dài dằng dặc không ý nghĩa. Một con người mang vẻ tươi sáng như vậy, nội tâm đã vụn vỡ yếu ớt thế sao? Điều này làm tôi tò mò về những sự kiện đã xảy ra. Mặt khác, tôi sợ hãi về việc tìm hiểu, vì tôi biết nó chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Quả thật, chín năm thời gian, kể từ khi Hứa Gia Dương 18, là một tràng ác mộng. Nó còn thảm thiết và tồi tệ hơn tôi đã tưởng.
Tôi thích Chu Minh Khải.
Hứa Gia Dương thích Chu Minh Khải.
Tôi không biết là mượn gan gấu của ai, hơi nhổm dậy, cúi người nhìn về phía gò má Chu Minh Khải, dưới quỷ thần xui khiến mà cúi đầu hôn lên mặt hắn một chút.
Nhẹ nhàng hôn một cái, chớp nhoáng còn nhanh hơn thỏ.
Tim tôi đập dồn dập như trống, nhờ bóng đêm che lấp gương mặt đỏ ửng của mình. Nhưng xúc cảm trên miệng lại biến mất rất nhanh. Tôi không nhịn được liền đi trộm hôn một lần, lần này thì dừng lại vài giây trên mặt hắn.
Nửa giờ sau, tôi lại không nhịn được hôn một lần.
Sau hai tiếng, tôi lại một lần nữa không thể khống chế, trộm hôn một lần.
Sau năm tiếng, lại hôn một lần.
Chu Minh Khải sẽ vĩnh viễn không biết. Đêm hè năm mười bảy tuổi ấy, có một thiếu niên tên Hứa Gia Dương len lén hôn hắn năm lần, mỗi một lần đều chứa yêu thích, cẩn thận từng li từng tí.
Một lần so với một lần đều thành kính, tôn thờ hắn như thần linh.
Mãi cho đến hừng đông, hơn năm giờ, tôi mới ngủ. Trước khi tiến vào mộng đẹp, trong lòng cất giấu mật rất rất ngọt.
Những điều đó, đều là việc cả đời này Chu Minh Khải sẽ không biết.
Hứa Gia Dương thật sự đã từng là một tiểu thái dương, một mặt trời nhỏ. Anh đã từng có quãng thời gian yêu chơi đùa, nghịch ngợm, trẻ con. Anh đã từng có một gia đình êm ấm và cha mẹ khiến anh tự hào. Mọi thứ thay đổi khi nào? Vào mùa hè năm lớp 11, Lâm Thanh Dật đi dạy thêm tại nhà cho anh, và gặp cha anh Hứa Viễn Sơn, đi? Một quyết định chém nát nhân sinh. Nực cười làm sao, cha ruột ngoại tình với thầy giáo. Họ lấy danh nghĩa tình yêu đinh ninh mình là đúng. Họ muốn tự do, họ muốn hạnh phúc ích kỷ của riêng họ. Họ bức mẹ Hứa Gia Dương ly hôn. Bà không ly hôn, bà nhảy lầu từ tầng 23 xuống, trước mặt Hứa Gia Dương. Hứa Gia Dương lúc đó mới bao nhiêu tuổi? Anh mới có 18. Anh còn cả cuộc đời dài và tương lai tươi sáng phía trước. Thế nhưng không ai dạy anh phải xử lý việc người cha mình tự hào ngoại tình với thầy giáo mình tin tưởng ra sao. Không ai dạy anh mẹ nhảy lầu phải làm thế nào. Không ai dạy anh cách giữ vững tâm lý lúc tận mắt chứng kiến tất cả. Không ai chỉ bảo anh phương pháp vừa thi tốt nghiệp trung học vừa làm tang lễ cho mẹ. Người lớn luôn nói đây là việc của riêng họ, anh không cần quan tâm, song không ai suy nghĩ cho Hứa Gia Dương hay sao? Anh mới là đứa trẻ đang lớn. Anh chưa hoàn toàn trưởng thành. Họ muốn anh phải cười cười cho qua mọi việc? Họ đã không biết, anh đang đứng trên bờ vực thẳm, giây tiếp theo sẽ ngã xuống tan xương nát thịt.
Hứa Gia Dương vô tâm vô tư, chứ không phải thật là không tim không phổi. Tôi từng không quá thích một Hứa Gia Dương ngây ngô thiếu chín chắn, chưa trưởng thành. Ấy thế mà, sau đó tôi đã ước anh có thể vẫn mãi như anh của tuổi 17. Hứa Gia Dương là con người, biết đau, biết mệt, dao đâm thành sẹo mãi mãi lưu lại chứ không lành lặn biến mất. Hứa Viễn Sơn ngoại tình, và tiểu tam là Lâm Thanh Dật, đã làm anh bối rối, sợ hãi. Cái chết của mẹ anh, gián tiếp gây ra bởi cha và tiểu tam, là giọt nước tràn ly. Cột chống trời của anh triệt để sụp xuống, ép anh gục ngã. Hứa Gia Dương lựa chọn phương pháp trả thù cực đoan nhất. Phá hủy đối phương và phá hủy chính mình. Hứa Gia Dương hạ thuốc Lâm Thanh Dật, để Lâm Thanh Dật cưỡng bức mình rồi liên lạc với người quen làm trong ngành báo, tung tin ra ngoài. Mục đích của Hứa Gia Dương là làm mục nát thanh danh của Lâm Thanh Dật, bắt y ngồi tù. Hứa Gia Dương không hề ngờ rằng Lâm Thanh Dật sẽ tự sát. Hứa Gia Dương không nghĩ đến Lâm Thanh Dật sẽ tự sát, giống cách Chu Minh Khải không nghĩ Hứa Gia Dương sẽ tự sát vậy.
Truyện đan xen giữa hiện thực và quá khứ. Thế nhưng quá khứ càng đi gần chân tướng, tất cả đều nặng nề, nặng nề đến nghẹt thở. Đến mức tôi phải kìm lòng về nhà đọc tiếp truyện trong không gian riêng, để mình không mất khống chế nơi công cộng, để mình thoải mái bộc lộ tâm tình. Tôi không ghét Hứa Gia Dương, bởi tôi đã thật sự bật khóc, trước sự đè nén bấy lâu, trước những điều anh không đáng phải chịu đựng. Tôi thừa nhận cách trả thù cực đoan của anh là không đúng. Nhưng trong hoàn cảnh đó, ở độ tuổi đó, với tâm lý không ổn định đó, tôi hiểu cho anh. Lâm Thanh Dật tự sát đã mang đến kích thích không nhỏ. Anh và cha đoạn tuyệt. Cái này thì dễ đoán, dù sớm dù muộn cũng sẽ xảy ra. Song hơn hết, trên tay anh dính mạng người, tuy là gián tiếp. Những năm Hứa Gia Dương rời Liễu thành, anh chưa từng sống thoải mái yên ổn. Anh không ngừng nằm mơ chuyện trước kia, thấy mẹ, thấy con chó Alexander mẹ giết (chó Hứa Viễn Sơn nói là quà tặng mẹ anh, thật ra là vì Lâm Thanh Dật không nuôi được mới mang về), thấy Chu Minh Khải, thấy bóng đen bao phủ bầu trời. Hứa Gia Dương không hối hận đã tính kế Lâm Thanh Dật. Cái chết của y là ngoài ý muốn, nhưng y đáng nhận báo ứng. Chính bản thân Hứa Gia Dương cũng nên nhận báo ứng, vì anh gián tiếp giết Lâm Thanh Dật. Anh nghĩ thế.
Trước đây tôi từng nói, Chu Minh Khải chính là thuốc của tôi.
Có đôi khi là thuốc giải, có đôi khi là thuốc độc.
Hứa Gia Dương từng tìm bác sĩ tâm lý. Anh bị bệnh tâm lý nặng. Anh phải buông bỏ kiêu ngạo an nhàn mà khổ cực dấn thân vào xã hội, bôn ba sống sót. Anh đã có lần lấy kéo cắt động mạch cổ tay, tỉnh táo nhìn máu chảy ướt sàn. Anh đã có lần cắt khoai tây trượt, cứa vào tay mình, rồi dùng con dao đó tiếp tục cắt từ mu bàn tay đến cổ tay. Vết thương không sâu, nhưng là 34 đường Hứa Gia Dương rạch lên người mình, hằn lên tim mình. Ba năm cuối đời sống bên Chu Minh Khải là cố gắng cuối cùng của anh. Hứa Gia Dương nhặt nhạnh các mảnh vỡ trái tim, ghép lại thành một trái tim yếu ớt đưa cho Chu Minh Khải. Để cha mẹ Chu Minh Khải chấp nhận mình, Hứa Gia Dương từ bỏ sự nghiệp, không kết giao bạn bè, ở nhà đóng vai trò vợ hiền. Kết quả là bị Chu Minh Khải ném xuống chân, giẫm nát. Tài sản mang theo bảy ngàn vạn, còn chẳng đủ mua một nấm mộ. Ba năm trời, không toàn là gai nhọn mà vẫn có những bông hồng, song đánh đổi lớn lao khiến anh không đủ sức gom góp mảnh vỡ trái tim sứt mẻ thêm lần nữa. Hứa Gia Dương 27 tuổi không còn là Hứa Gia Dương không sợ trời không sợ đất, không còn là Hứa Gia Dương sáng sủa đầy hân hoan. Anh giờ cười mỉm, nụ cười không đạt đến đáy mắt. Anh không nhảy nhót tưng bừng, không tức giận làm ầm ĩ. Anh trầm lắng, anh yên lặng. Hứa Gia Dương ngụp lặn trong vực thẳm, hy vọng có một đôi tay đem mình kéo ra. Chu Minh Khải kéo anh ra, nửa đường lại buông tay khiến anh rơi xuống, vạn kiếp bất phục.
Hứa Gia Dương còn yêu Chu Minh Khải, hay đúng hơn, anh luôn yêu Chu Minh Khải. Từ năm 16 tuổi đến năm 27 tuổi, chưa một giây phút nào anh hết yêu Chu Minh Khải. Hóa thành vong linh, Hứa Gia Dương đi theo Chu Minh Khải nhiều nhất. Ban đầu là để xem phản ứng của hắn, xem liệu hắn có chống nạnh ngẩng mặt cười vui sướng không. Sau đó, là không an tâm để Chu Minh Khải một mình, dù Hứa Gia Dương chẳng giúp được gì ngoài việc ngồi nhìn đầy đau lòng. Hứa Gia Dương mong Chu Minh Khải khổ sở? Đúng, vì nó chứng minh Hứa Gia Dương từng có vị trí trong lòng Chu Minh Khải. Thế nhưng, anh không hề muốn Chu Minh Khải tự ngược mình, không hề muốn Chu Minh Khải bỏ mặc bản thân, không hề muốn Chu Minh Khải khóc. Rất rõ ràng, Hứa Gia Dương không hận Chu Minh Khải. Có lẽ là tình yêu lớn hơn hận thù. Có lẽ lời thừa nhận tình yêu của Chu Minh Khải đã xóa bỏ mọi đau đớn xưa kia. Có lẽ, Hứa Gia Dương đã nghĩ, Chu Minh Khải trả thù thay Lâm Thanh Dật là đúng, mình đền tội là đúng, Chu Minh Khải không yêu mình là đúng. Không hy vọng sẽ không có thất vọng, không thất vọng sẽ không hận, không phải sao? Và điều Hứa Gia Dương đang chờ, là một dấu chấm hết mà thôi. Xét một cách khách quan lý trí, Hứa Gia Dương có điểm “tiện”, song anh đã quá khổ, tôi không trách anh mãi không buông được người cần buông, chọn lấy yêu thương bỏ qua thù hận. Tôi không rõ Hứa Gia Dương đã nghĩ gì lúc nằm xuống đường ray. Hứa Gia Dương còn không biết anh lựa chọn làm vậy là bởi đã nghĩ thông hay nghĩ không thông nữa. Đường ray chạy đến Liễu thành, quê hương anh, nơi anh chưa từng đặt chân trở lại từ năm 18 tuổi. Nơi đó chôn vùi gia đình anh, mẹ anh, kỷ niệm hạnh phúc ít ỏi giữa anh và Chu Minh Khải, những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Hứa Gia Dương đã chết ở một nơi mang nhiều tính ẩn dụ.
Trở thành linh hồn đi khắp nơi, Hứa Gia Dương mới chứng kiến những điều anh lúc còn sống không biết, tựa như tình yêu muộn màng của Chu Minh Khải hay sự tìm kiếm của Hứa Viễn Sơn. Nhưng biết thì cũng làm được gì đâu, Hứa Gia Dương đã chết rồi. Hứa Gia Dương tự tay mai táng chính mình, mai táng tình yêu 11 năm chưa đổi, mai táng hận thù vào quá khứ, mai táng một nhân sinh bi thảm. Hứa Gia Dương là mặt trời nhỏ chỉ mọc trong 18 năm. Chín năm sau đó, mặt trời không mọc nổi nữa, lặn về đằng Tây và không bao giờ xuất hiện trở lại. Hứa Gia Dương cũng là bông hoa hướng dương đáng yêu, lụi tàn trước giông bão, trước ánh sáng càng ngày càng cách xa. Hứa Gia Dương không hối hận khi đã tự sát, hoặc giả, đã có chút ít nuối tiếc thoáng qua. Nếu anh không chết, liệu Chu Minh Khải có nhận ra tình cảm của mình? Không kích thích, hẳn nó phải mất thêm vài năm dây dưa. Nếu anh không chết, liệu Hứa Viễn Sơn có tìm được anh, nối lại tình xưa? Về Hứa Viễn Sơn, chắc Hứa Gia Dương không cảm kích nhiều lắm, ngoài việc xúc động ông không thật sự đoạn tuyệt tình cảm cha con. Song cái chết của mẹ chắn giữa họ, là một lằn ranh không thể vượt qua. Sống hay không, Hứa Gia Dương cũng sẽ lựa chọn xa lánh Hứa Viễn Sơn. Việc anh làm trọn lời hứa mãi mãi không xuất hiện trước mặt Hứa Viễn Sơn chín năm trước đến tận lúc chết, chính là bằng chứng tốt nhất. Hứa Gia Dương là thế, hiểu rõ mình nhất, biết mình muốn gì cần gì.
Chu Minh Khải nghe được tin Hứa Gia Dương mất, phản ứng đầu tiên là cười nhạo không tin tưởng. Đến khi không chỉ một, mà là hai ba người bạn cùng báo tin, hắn mới ngỡ ngàng. Suốt thời gian sau đó, Chu Minh Khải thành một con người khác. Gọi một đống đồ ăn cay, ăn lòng đỏ trứng đến mức sặc, đêm mất ngủ, đêm dùng thuốc ngủ thì bừng tỉnh khỏi ác mộng, ăn uống không điều độ tái phát bệnh dạ dày,… Là Hứa Gia Dương. Hứa Gia Dương thích ăn cay, gọi nhiều đồ cay anh sẽ ăn nhiều hơn. Chu Minh Khải ghét lòng đỏ trứng nên Hứa Gia Dương mỉm cười ăn thay hắn hết lần này đến lần khác. Chu Minh Khải mất ngủ, vì nhắm mắt sẽ hiện lên bóng dáng Hứa Gia Dương trên đường ray. Chu Minh Khải dựa vào thuốc ngủ thì nằm mơ thấy cái chết của anh. Chu Minh Khải đã bị bệnh dạ dày từ lâu, nhờ ba năm Hứa Gia Dương chăm sóc giảm bệnh mới khiến hắn quên mất hắn có bệnh. Đáng tiếc, Hứa Gia Dương chết được một thời gian, Chu Minh Khải mới nhận ra rằng, Hứa Gia Dương không phải chỉ là một thói quen, chưa bao giờ là thói quen. Đáng tiếc, từng điểm tốt của Hứa Gia Dương gợi lại khi Chu Minh Khải đã mất anh. Lúc đó, tình yêu đã ăn sâu vào tận xương tủy. Mà muộn màng trễ nải… Tình yêu của Hứa Gia Dương đến quá sớm, tình yêu của Chu Minh Khải đến quá muộn. Thời điểm là sai lầm, thì đúng người hay sai người, vẫn chỉ là một hồi nghiệt duyên không hơn không kém.
“Làm sao tớ có thể yêu cậu ta chứ?” Chu Minh Khải chậm rãi đứng dậy, đến gần xe, vừa đi vừa nói, “Tớ làm sao có thể yêu cậu ta được? Không thể, Phùng Đào, tớ sẽ không yêu cậu ta, tớ không yêu cậu ta… Không yêu cậu ta… Không yêu…”
Miệng tôi lộ ra nụ cười khổ, cảm thấy rằng, dưới bóng đêm, bi thương bủa vây như một cái lưới lớn, tôi không có chỗ nào để trốn.
Chu Minh Khải đã mở cửa xe ra, vẫn lầm bầm, “Không yêu… Ai yêu cậu ta cơ chứ? Không yêu…”
Hắn còn chưa kịp rướn người tiến vào xe, Phùng Đào đã vòng tới bên này, kéo hắn ra ngoài rồi ấn tại trên thân xe. Gã ném thuốc lá trong tay xuống đất, dùng chân di di, sau đó không thể nhịn được, nói, “Chu Minh Khải, cậu có bệnh đúng không? Một lần lại một lần, một lần lại một lần. Cậu không yêu cậu ta. Chủ thể là “cậu”. Cậu có yêu hay không trong lòng cậu không biết, cậu còn muốn hỏi ai nữa? Thế cậu có yêu cậu ta không?”
Chu Minh Khải lẩm nhẩm, “Tớ có yêu cậu ta không…”
Phùng Đào thở dài, “Cậu sờ trái tim mình xem, vào thời điểm biết Hứa Gia Dương đã chết, có đau không?”
Chu Minh Khải chợt an tĩnh. Chính tại lúc tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời vấn đề này, hắn đột nhiên lên tiếng, biểu cảm trên mặt như là đang cười, lại giống như đang khóc.
Hắn nói, “Không đau…”
Tại sao tôi lại muốn khóc như vậy đây…
Sau đó hắn chuyển đề tài, âm thanh chất chứa tuyệt vọng, “Tớ cho là…các cậu đều đang gạt tớ, cậu ấy làm sao có khả năng đã chết? Sau đó phát hiện, hóa ra cậu ấy thật sự đã chết rồi… Cái gì là chết rồi? Không phải là đời này tớ không gặp lại cậu ấy nữa sao… Phùng Đào, cậu tin không? Tớ không muốn cậu ấy chết. Ngay từ đầu tớ đúng là muốn trả thù cậu ấy, nhưng chưa bao giờ muốn cậu ấy chết… Cậu ấy thật sự đã chết rồi à?”
Tôi và Phùng Đào đồng thời ngây ra.
Đột nhiên Chu Minh Khải tựa một lữ khách mất nước nơi sa mạc, dựa vào thân xe, gần như là hổn hển nói khẽ, “Đau, tớ đau. Hứa Gia Dương chết rồi, tớ đau đến mức ngay cả bản thân mình cũng không thể tin được… Đau đến mức tớ cho là…sẽ không sống nổi…”
Tôi che trái tim mình, trong mắt tất cả đều là không thể tin được.
Phùng Đào đưa ra kết luận, “Chu Minh Khải, cậu yêu cậu ta.”
Chu Minh Khải, cậu yêu cậu ta.
Bảy chữ này, xé rách vết thương rỉ máu trong lòng tôi.
Chu Minh Khải bỗng nở nụ cười, ngữ khí bi ai, “Tớ yêu cậu ấy…”
Tôi thoát khỏi nơi này giống như muốn trốn tránh gì đó, không dám nhìn biểu tình của Chu Minh Khải. Một con quỷ đầy chật vật trốn đến góc tối nhất của bãi đậu xe, bi ai trong mắt còn đậm hơn Chu Minh Khải.
Tôi không dám nghe tiếp nữa, cũng không dám nhìn tiếp nữa. Tôi thậm chí hoài nghi, có phải tình yêu nửa đời tôi là mong mà không được, nên cuối cùng chết rồi còn si vọng. Tôi hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác không… Chu Minh Khải nói hắn yêu Hứa Gia Dương…
Chu Minh Khải nói hắn yêu Hứa Gia Dương!
Kết luận này làm tôi sinh ra loại cảm giác chết rồi cũng không được ngủ yên.
Chu Minh Khải, anh yêu Hứa Gia Dương, yêu quá muộn.
Tình yêu đến muộn, ngoại trừ thêm bi thương, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chu Minh Khải không hề thích Lâm Thanh Dật đến mức đấy. Năm cấp ba chủ yếu là nói chuyện hợp cạ. Duy nhất một lần động tâm là tại bệnh viện, Chu Minh Khải cho rằng Lâm Thanh Dật cứu mình, về sau không có rung động nữa. Nhưng Chu Minh Khải luôn ghi nhớ lần động tâm duy nhất này. Một bước sai, cả đời sai. Chu Minh Khải tự thuyết phục mình, tự thôi miên bản thân để tiếp tục kế hoạch báo thù hắn cho là hoàn mỹ. Chu Minh Khải chỉ nghe trộm câu nói của Hứa Gia Dương là định tội anh ngay. Trách Chu Minh Khải không tìm hiểu thì cũng có điểm oan. Ít nhất, việc giữa Lâm Thanh Dật và Hứa Viễn Sơn không mấy người biết. Nhưng thế không có nghĩa hắn không thể tra ra sự thật. Triệu Tuấn và Lục Tư Nặc chính là hai người ngoài rõ ràng sự việc năm đó nhất. Song Chu Minh Khải sẽ không tin họ vì họ là bạn của Hứa Gia Dương, giống cách hắn tin tưởng Hứa Gia Dương vô duyên vô cớ hại chết Lâm Thanh Dật vậy. Hắn đã có thể tra cứu nguyên nhân Hứa Gia Dương không thi Đại học năm đó, mà hắn đã không. Dường như Chu Minh Khải đang chạy trốn điều gì đó mờ mịt. Hắn không biết, đó là sự thật, cùng tình yêu của hắn dành cho Hứa Gia Dương. Đồng thời, đây là một minh chứng chứng minh, kể cả vai trò bạn thân, Chu Minh Khải cũng không làm được.
Chu Minh Khải bỗng nở nụ cười, nói: “Phùng Đào, tớ càng hi vọng mình không yêu Hứa Gia Dương hơn bất cứ ai khác. Tớ càng hi vọng mình có thể thành thật với trái tim, nói mình không yêu Hứa Gia Dương, có thể tiếp tục hận cậu ấy hơn bất cứ ai… Thật đấy, tớ là người hi vọng điều ấy nhất. Chuyện tớ sợ nhất chính là mình thích Hứa Gia Dương… Giờ thì hay rồi, sợ cái gì sẽ gặp ngay cái đó.”
Tôi đương nhiên biết rõ, nếu Chu Minh Khải có thể thẳng thắn nói mình không yêu Hứa Gia Dương, thì quãng đời còn lại của hắn sẽ rất thuận lợi, sẽ không có bất kỳ khúc mắc nào. Nhưng hắn đã thừa nhận, hắn yêu Hứa Gia Dương.
Tuy nhiên, Hứa Gia Dương đã vì cái sự bi ai mình không thích ấy, mà lựa chọn cái chết.
Cả một đời cậu ta, đều là mong mà không được.
Ba năm trời, Chu Minh Khải dần quen thuộc Hứa Gia Dương trong cuộc sống của mình. Vô thức, hắn để tâm đến Hứa Gia Dương, muốn quan tâm Hứa Gia Dương hơn một chút. Cuộc nói chuyện với bạn thân Phùng Đào lại cảnh tỉnh Chu Minh Khải, làm hắn hoảng sợ muốn nhanh chóng chối bỏ tình cảm đã ăn sâu bén rễ. Chu Minh Khải nửa đêm gặp ác mộng gọi tên Lâm Thanh Dật, khả năng cao do hắn tự áp lực mình phải báo thù cho Lâm Thanh Dật. Chu Minh Khải tức giận, bi thương vào năm đó Lâm Thanh Dật chết, có lẽ còn vì sự việc liên quan đến Hứa Gia Dương, chứ không phải chỉ vì mỗi Lâm Thanh Dật. Nhìn xem, sự khác biệt giữa Lâm Thanh Dật và Hứa Gia Dương lớn nhường nào. Mất đi Hứa Gia Dương, hắn không chỉ đau lòng, đau lục phủ ngũ tạng, cả linh hồn cũng đau đớn run rẩy như mất đi thứ trân quý nhất. Không là một Hứa Gia Dương, Chu Minh Khải còn đánh mất sạch đồ đạc Hứa Gia Dương từng mua cho hắn, đến cái khuy măng sét cuối cùng cũng không giữ được. Thứ duy nhất hắn chộp giật được trong khoảnh khắc, là hồi ức quá khứ mà thôi. Chu Minh Khải phụ lòng người yêu hắn nhất thế giới này. Đời này kiếp này, sẽ không có một Hứa Gia Dương nguyện dùng năm tháng thanh xuân đổi lấy một lời nói yêu thật lòng từ hắn nữa. Hứa Gia Dương đã chết rồi! Chu Minh Khải, Hứa Gia Dương đã chết rồi!.
Tôi yêu Chu Minh Khải mười một năm, không lâu lắm.
Nhưng cuộc đời của tôi cũng chỉ có hai mươi bảy năm thôi.
Mười một năm kia là chấp niệm nửa cuộc đời của tôi.
Tôi dùng mười một năm đi chờ một câu “tôi yêu cậu” của Chu Minh Khải. Đến cuối cùng, người chết đèn tắt, cũng chưa đợi được. Bây giờ hóa thành một tia vong linh, tôi lại chính tai nghe được câu “tôi yêu cậu” của Chu Minh Khải.
Tôi nên vui vẻ hay là nên bi ai. Cái người tôi dốc cả một đời cũng không có cách nào buông xuống kia rốt cục yêu tôi, sau khi tôi chết.
Đây đại khái là truyện cười hài hước nhất trên đời này.
Có một chi tiết tôi không biết là tác giả cố tình hay vô ý. Chu Minh Khải cuối cùng vẫn không biết người từng dùng cả tính mạng bảo vệ hắn, người nói những lời làm hắn rung động lúc mơ hồ, là Hứa Gia Dương chứ không phải Lâm Thanh Dật. Chu Minh Khải thích Lâm Thanh Dật vì thời điểm đó, hắn được bảo vệ, hắn tưởng Lâm Thanh Dật là người cho hắn cảm giác ấy. Nói thẳng ra, Chu Minh Khải thích nhầm người, từ đầu đến đuôi đều nhầm người. Hai người đã cách tình yêu gần như vậy, cuối cùng để vuột trong khoảnh khắc. Đáng buồn làm sao. Đáng cười làm sao. Nếu để hắn biết sự thật, chắc chắn hắn sẽ sống không bằng chết. Mà hai người duy nhất biệt sự thật đã chết. Nhưng không để hắn biết cũng là một loại trừng phạt. Trừng phạt hắn mãi mãi không biết hắn từng có được cái gì, đã bỏ lỡ cái gì. Như Hứa Gia Dương từng nói, chết là hết, biết những điều linh tinh lung tung đó còn tác dụng gì đâu. Thật ra, trận đánh nhau ấy vốn xảy ra lâu lắm rồi, không có nhân chứng, không có gì thể hiện được sự thật, nên Chu Minh Khải không phát hiện ra, âu cũng logic. Cơ mà đây chẳng phải là điều duy nhất Chu Minh Khải không biết. Việc hắn không biết còn vô vàn, đặc biệt là hy sinh đánh đổi của Hứa Gia Dương, ví dụ như Hứa Gia Dương từng vì sự vô tình của hắn mà gãy xương, ví dụ như những nụ hôn trộm thuở thiếu thời. Hắn mãi mãi không biết, tình yêu của Hứa Gia Dương mà hắn nhìn thấy vốn chỉ là phần nổi của một tảng băng trôi. Còn cả một tấm chân tình dào dạt, to lớn bao la tựa đất trời, dưới lớp nước biển chờ hắn khám phá, mà hắn thì đã đánh mất cơ hội duy nhất. Rất nhiều tiếc nuối để lại.
Không hiểu sao tôi lại làm một động tác, cả người hơi cúi, kề sát bên Chu Minh Khải, chôn đầu ở cổ hắn, hôn lên chiếc khuy măng sét lạnh giá.
Tới gần trái tim của hắn đến thế, khiến tôi cảm thấy trong lòng càng thêm khổ sở, bởi tôi rốt cuộc không thể nào cho hắn một cái ôm nữa, bất kể hắn có cần hay không.
Quãng thời gian trước khi chia tay, Chu Minh Khải đâu chỉ coi tôi là không khí. Tôi lấy dũng khí ôm lấy lưng hắn, đều sẽ bị hắn gỡ từng ngón tay rồi đẩy ra, sau đó bỏ mặc tôi một mình trong căn phòng trống rỗng của chúng tôi.
Hiện tại, tôi dựa vào ngực hắn như vậy, hắn lại hoàn toàn không biết. Là hắn nên bi ai hay là tôi nên bi ai đây? Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết.
———————————
Khuy măng sét không tìm được.
Chúng ta dường như cũng không trở về được.
Tôi thích cách đặt tên của từng chương, chạm đến sâu thẳm trái tim, lại vẫn đúng theo nội dung chương đó. “Tôi gửi nhân gian tuyết đầu mùa”. Tên của phiên ngoại về Chu Minh Khải chính là nhấn mạnh tình yêu cùng kết cục của hắn. Tuyết đầu mùa trong truyện biểu trưng cho tình yêu sâu sắc. Người yêu của Chu Minh Khải thì đã hòa tan vào trời đất. Chu Minh Khải bỏ lỡ Hứa Gia Dương không chỉ là ba năm, mà là 11 năm, kể từ tuổi 16 lần đầu gặp gỡ. Đứng trước mộ Hứa Gia Dương, Chu Minh Khải mới nhận ra điều đó. Tại Sao Chu Minh Khải lại không yêu Hứa Gia Dương cơ chứ? Hứa Gia Dương tốt đến thế, tại sao Chu Minh Khải lại không yêu Hứa Gia Dương? Tại sao lại nói lời yêu khi không thể cứu vãn được nữa? Câu hỏi này lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Đáp án sao? Trách vận mệnh xoay vần, trách bản thân ngu ngốc đi. Tương tự, tôi thích tên của chương cuối cùng chính văn: “Hứa Gia Dương yêu Chu Minh Khải, lấy cái chết làm kỳ hạn”. Một câu khái quát toàn bộ kết cục.
Tình yêu không có lỗi. Yêu mà cầu không được mới là lỗi. Kẻ mượn danh nghĩa tình yêu đi giẫm đạp lên một tình yêu khác mới là lỗi. Tình yêu của Lâm Thanh Dật là tình yêu. Tình yêu của Chu Minh Khải là tình yêu. Vậy tình yêu của Hứa Gia Dương thì không phải tình yêu, không đáng một đồng? Vì cái gì Chu Minh Khải nhận định Hứa Gia Dương không xứng đáng hạnh phúc, dùng phương pháp tàn nhẫn nhất chặt đứt chút hy vọng sống nơi anh?
“Tôi không biết vì sao lại trở thành như vậy, ” Chu Minh Khải đứng dậy kề sát người phục vụ rượu, giống như không nghe hắn là không được, “Năm đó tôi…chỉ là yêu thích Lâm Thanh Dật mà thôi… Tôi không biết những chuyện kia giữa y và cha Hứa Gia Dương… Tôi… Tôi biết sai rồi… Hứa Gia Dương, tôi sai rồi… Tôi sai rồi…”
Tôi nghe những câu nói này, cảm thấy rằng hắn hiện giờ nói gì chăng nữa cũng không ý nghĩa.
Chu Minh Khải đột nhiên yên tĩnh lại. Hắn buông lỏng tay rồi ngã xuống mặt quầy bar, nhẹ giọng nói: “Hứa Gia Dương, tôi biết sai rồi, cậu có thể trở về hay không? Hứa Gia Dương… Tôi sai rồi…”
Hắn một lần lại một lần mà nói, tôi sai rồi.
Nhưng người chân chính không có tâm lực đi nghe, là tôi.
Chu Minh Khải, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai sai rồi?
Kết thúc của Hứa Gia Dương là dùng hết sức ôm thật chặt Chu Minh Khải dù hắn không cảm thấy gì, và tan biến vào không khí. Với Hứa Gia Dương, cái chết phần nhiều là một sự giải thoát. Hứa Gia Dương biết được Chu Minh Khải yêu mình. Thế đã đủ. Anh hẳn là có chút lưu luyến và không yên lòng về Chu Minh Khải, mà đã không nghĩa lý gì nữa. Kiếp sau, anh ước không bao giờ gặp lại Chu Minh Khải. Yêu đến chết, Hứa Gia Dương nay phải biến mất, tình yêu chấm dứt tại đây. Về phần Chu Minh Khải, yêu Hứa Gia Dương chính là kết cục của hắn, là lời nguyền kiếp này không thể hóa giải. Hắn không biết Hứa Gia Dương thành linh hồn đi theo mình, không biết Hứa Gia Dương đã biết tình cảm của mình, sẽ cho rằng tình yêu của hắn vĩnh viễn không thể nói với người cần nghe. Đây là ngược một cách thực tế nhất. Nếu muốn ngược đã đời, phương pháp tốt là cho trùng sinh/nằm mơ về quá khứ dưới dạng vô hình, xem toàn bộ diễn biến nhân sinh của Hứa Gia Dương từ đầu đến cuối. Tất cả từng chút từng chút yêu thương của Hứa Gia Dương sẽ bại lộ trước Chu Minh Khải, làm hắn càng thêm hận mình, đến mức, tôi nghĩ, có thể tự sát theo. Nhưng tác giả lựa chọn con đường bình thường, một người ở lại một người ra đi. Kỳ thực, tôi có thể nhìn ra, để Hứa Gia Dương thành linh hồn vốn là nhằm có mục đích kể cố sự. Linh hồn Hứa Gia Dương đâu thể xen vào những gì diễn ra ở hiện tại, Hứa Gia Dương chỉ xuất hiện ở quá khứ. Tiêu điểm của truyện là biểu hiện của mọi người sau khi Hứa Gia Dương chết. Việc linh hồn Hứa Gia Dương tồn tại ở hiện tại là nét mực tô điểm rõ nét thêm tính cách con người anh, tạo ra một bức tranh hoàn chỉnh mà thôi. Thành ra, dù kết cục không khiến câu chuyện thêm tươi sáng chút nào, tôi vẫn đủ thỏa mãn. Tưởng niệm vô vọng là sự đau khổ nhất của người ở lại. Loại tuyệt vọng đến từ việc bất luận có bao nhiêu khát vọng đều không thể nhìn thấy người kia. Nó đau gấp bội so với việc biết đối phương còn sống ở đâu đó trên thế giới và âm thầm cầu nguyện người đó hạnh phúc.
Thật ra tất cả mọi hiểu nhầm, âm kém dương sai, chênh lệch trong khoảnh khắc, có thể coi là không có duyên phận. Vì thế, tôi hy vọng kiếp sau Hứa Gia Dương sẽ không gặp được Chu Minh Khải, không gặp Lâm Thanh Dật, và có người cha tốt hơn Hứa Viễn Sơn. Tôi không muốn Hứa Gia Dương lại tổn thương. Tuy nhiên, có lẽ cũng không có kiếp sau. Hứa Gia Dương là một con quỷ, nhìn xong mọi việc sau khi chết, có thể sẽ hồn phi phách tán. Không được ngắm thêm tuyết ở Liễu thành, không cần nhớ đến quá khứ bi thảm. Chết rồi mới biết có ma quỷ hay không. Cũng phải tự thân trải qua mới biết có đầu thai luân hồi hoặc hồn phi phách tán hay không. Tôi thì hy vọng vế đầu tiên, muốn Hứa Gia Dương bắt đầu nhân sinh mới. Hứa Gia Dương xứng đáng có được hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác trong câu chuyện này.
“Chu Minh Khải, tôi yêu anh, lấy cái chết làm kỳ hạn.”
Lúc ý thức sắp biến mất, tôi nhớ đến buổi tiệc hôm tốt nghiệp trung học, tôi thừa dịp giả say rượu mà ôm Chu Minh Khải rồi nói, sẽ không thiếu hắn một năm một ngày một canh giờ. Chu Minh Khải mười tám tuổi rốt cuộc dần chồng lên Chu Minh Khải hai mươi tám tuổi trước mắt. Cả đời này, tình yêu dành cho hắn như là một ma chú, là mệnh.
Nhân loại gọi việc mình không có cách nào khống chế là mệnh. Yêu Chu Minh Khải chính là mệnh của tôi. Tại thời điểm cuối cùng lưu tại thế giới này, tôi vẫn muốn ôm lưng hắn, muốn nói yêu hắn bên tai hắn, mặc dù hắn không nghe thấy được.
Chu Minh Khải vĩnh viễn sẽ không biết, Hứa Gia Dương ở sau người hắn, hóa thành hư vô từng chút từng chút một.
Biến mất cuối cùng chính là đôi tay đang vòng thật chặt quanh hông hắn.
Hứa Gia Dương yêu Chu Minh Khải, lấy cái chết làm kỳ hạn.
Chu Minh Khải, tôi yêu anh.
Nhưng nếu có kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp anh.
Không thể không nhắc đến mối quan hệ tay ba đẩy Hứa Gia Dương đến bước đường cùng: Hứa Viễn Sơn, Lâm Thanh Dật và mẹ của Hứa Gia Dương. Vừa xem xong Dear Ex không lâu thì đọc được truyện này. Tôi có chút hoảng hốt. Trùng hợp như thế? Việc gay lấy vợ rồi đòi quay lại sống thật với bản thân, tại sao không ngừng tổn thương người vô tội? Tuy nhiên, trái ngược với sự thông cảm tôi dành cho Tống Chính Viễn trong Dear Ex, tôi thật sự không thích Lâm Thanh Dật và Hứa Viễn Sơn, thậm chí còn ghét họ. Không phải vì họ muốn danh chính ngôn thuận yêu nhau, không phải vì tình yêu của họ. Cái chính là cách bọn họ biểu hiện ra ngoài. Hai người đều làm nghệ thuật, tâm hồn đồng điệu, hấp dẫn lẫn nhau. Vậy là một người phản bội vợ con để ngoại tình, một người đi ngược đạo đức để làm tiểu tam. Họ coi tình yêu chân thành của họ là tất cả, là thứ quý giá nhất. Họ quan niệm, đấu tranh cho tình yêu này là đúng đắn. Họ nghĩ rằng họ thuộc về nhau, bất chấp luân thường đạo lý và lễ nghĩa liêm sỉ. Đáng nói là, Hứa Viễn Sơn vốn là gay. Ông lấy vợ có con là để làm “người bình thường”, và giờ ông muốn tự do, muốn sống thật với bản thân. Hứa Viễn Sơn dồn ép mẹ Hứa Gia Dương ly hôn, tựa như cuộc hôn nhân này chục năm qua chỉ đem lại cầm tù khốn khổ. Hứa Viễn Sơn quên mất ánh đèn chờ ông buổi tối, quên mất bát mỳ vằn thắn chuyên dành cho ông, quên mất quần áo giặt ủi sạch sẽ trong tủ… Ông quên nhiều thứ, hay nói cách khác, ông cố tình vứt bỏ nhiều thứ đã qua. Ông hưởng thụ miễn phí, giống như đó là đương nhiên.
Còn Lâm Thanh Dật, y chưa từng nghĩ mình là tiểu tam. Mà dù sao y cũng không quan tâm. Y chỉ biết y và Hứa Viễn Sơn là chân ái, là thật lòng thật dạ. “Chắc em sẽ cảm thấy là thầy chen chân vào hôn nhân của cha mẹ em. Nhưng là trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba”, y đã nói với Hứa Gia Dương như thế. Y không chột dạ khi thấy Hứa Gia Dương. Y coi Hứa Gia Dương là đứa trẻ ấu trĩ đang hủy tiền đồ của mình lúc Hứa Gia Dương làm loạn tại lớp để phản đối y. Quan trọng là y không thấy mình sai. Hứa Viễn Sơn cũng vậy. Cái chết của mẹ Hứa Gia Dương họ có lỗi gián tiếp, lại vẫn chủ yếu tính là bà cố chấp nghĩ không ra. Tôi tin Hứa Viễn Sơn và Lâm Thanh Dật yêu nhau rất nhiều. Nếu không họ đã không gây ra một loạt sự kiện chấn động và tổn thương người khác như vậy. Lâm Thanh Dật chết rồi, Hứa Viễn Sơn vẫn nâng niu bức tranh ông vẽ y, nhắc đến y đầy yêu thương: “Tình thâm sở trí, mị bất năng vong” (tình sâu gây nên, ngủ không thể quên). Thế nhưng, không thể phủ nhận hai người đã hành xử theo cảm tính, chỉ biết ích kỷ làm những gì họ muốn làm. Mẹ Hứa Gia Dương thì sao? Hứa Viễn Sơn coi cuộc hôn nhân này là gông xiềng, chẳng lẽ bà không trả giá thanh xuân? Kết hôn là việc của hai người. Họ kết hôn đâu chỉ hai ba năm, mà là hai ba chục năm. Làm sao bà có thể chấp nhận được việc chồng mình ngoại tình, quay đầu lại, nói từ trước đến giờ mọi thứ là giả dối? Khi Hứa Viễn Sơn lừa bà kết hôn chỉ để làm mẹ ông vui lòng, ông không thấy hổ thẹn áy náy ư? Đám cưới đó, bà một bức ảnh kết hôn, một cái váy cưới cũng chẳng có. Giờ bà phải chịu đựng những gì? Và bà tâm lý bất ổn, gần như trở nên điên cuồng. Thời điểm đó, Hứa Gia Dương chưa thấu tỏ rắc rối của người lớn, không biết mình nên đối mặt ra sao, đã gần như bỏ mặc bà vật lộn một mình giữa tuyệt vọng. Hứa Viễn Sơn cùng Lâm Thanh Dật đến tận cửa nhà bắt bà ly hôn. Bà lựa chọn tự sát.
Tôi ủng hộ Hứa Gia Dương đứng về phía mẹ mình. Sau khi bà chết, không thấy Hứa Viễn Sơn và Lâm Thanh Dật tỏ ra có lỗi, xin lỗi cũng không chứa thành ý. Mà căn bản xin lỗi không tác dụng. Mẹ Hứa Gia Dương không thể sống lại. Tác giả chưa ra ngoại truyện về Hứa Viễn Sơn, cũng sẽ không có ngoại truyện của Lâm Thanh Dật, nên tôi hiểu nhưng không thể đồng tình hai nhân vật này. Kể cả có ra ngoại truyện, tôi nghĩ mình vẫn sẽ chán ghét Hứa Viễn Sơn như cũ. Ông không là người chồng tốt, càng chưa hoàn thành trách nhiệm người cha. Lâm Thanh Dật thì gỡ gạc được mỗi chi tiết im lặng không khai Hứa Gia Dương hạ thuốc mình cho cảnh sát. Lâm Thanh Dật bảo vệ Hứa Gia Dương, song Hứa Gia Dương không cảm kích. Thực ra, tôi muốn có ngoại truyện về nhân vật Lâm Thanh Dật này để xem suy nghĩ thật sự của y. Y có từng xấu hổ, ăn năn? Y bảo vệ Hứa Gia Dương do y biết mình có lỗi hay bởi Hứa Gia Dương là con của Hứa Viễn Sơn? Y tự sát bởi bản chất thanh cao không chịu nổi vũ nhục vu khống, hay y không biết tương lai nên đối mặt với Hứa Viễn Sơn như thế nào? Lâm Thanh Dật là một nhân vật ít biểu hiện cảm xúc bên ngoài, khá khó đoán, nhất là với mạch não suy nghĩ có điểm khác biệt cùng quan niệm sống khác biệt. Lâm Thanh Dật và Hứa Viễn Sơn đáng thương vì tình yêu của họ, lại đáng trách gấp trăm lần bởi hành động và quyết định của họ. Lâm Thanh Dật chết, bồi thường cho mẹ Hứa Gia Dương. Hứa Gia Dương chết để trả sạch nợ nần. Chuỗi dây xích này tạo ra một bi kịch đầy ám ảnh.
Si tình thật sự nhàm chán. Chu Minh Khải si tình với Lâm Thanh Dật là đau thương. Hứa Gia Dương si tình với Chu Minh Khải là khổ sở. Chu Minh Khải si tình với Hứa Gia Dương là hối hận cả đời. Hứa Viễn Sơn si tình với Lâm Thanh Dật là đánh mất hết tình yêu tình thân. Thật nhàm chán làm sao… Nhàm chán đến mức máu chảy lệ rơi.
Tại sao tình thâm kia vẫn mãi nồng nàn Cô độc vượt qua những năm tháng hồi ức Có lẽ cả đời này em sẽ không hiểu. Lại lần nữa nhớ đến anh Nhớ cái ôm giữa tuyết trắng bay Khiến lòng anh ấm áp Xua tan đi giá buốt trong em. Gió lạnh thúc em tỉnh Thì ra ở bên anh chỉ là một giấc mộng. Giọt lệ rơi xuống, tựa hạt tuyết bay nhẹ.
_Bài hát Phiêu tuyết/飘雪 của Trần Tuệ Nhàn/陈慧娴_
Dàn nhân vật phụ làm tròn nhiệm vụ của mình. Tôi thích Lục Tư Nặc, yêu Hứa Gia Dường suốt quãng thời gian Hứa Gia Dương yêu thích Chu Minh Khải. Lục Tư Nặc mẫn cảm, biết thay đổi trong cảm xúc của anh, nên đã ở bên anh trong giai đoạn khó khăn nhất, là bờ vai anh dựa vào. Trái ngược hoàn toàn với Chu Minh Khải không chú ý không hỏi han. Lục Tư Nặc xứng đáng có hạnh phúc, và cô cũng đã có được gia đình êm ấm của mình. Nói chung, tôi thương Hứa Gia Dương, nên có cảm tình với tất cả những người bạn đã đứng bên anh. Đặc biệt, các phân đoạn họ trách cứ Chu Minh Khải làm tôi thấy rất đã. Điều họ nói là lời tôi muốn hét vào mặt Chu Minh Khải ngay từ đầu, để hắn biết hắn đã sai lầm cỡ nào. Đoạn ở lễ truy điệu, cách Lục Tư Nặc mỉa mai Hứa Viễn Sơn cũng đã lắm. Hah! Ít nhất có người thay tôi vạch trần sự thật tội lỗi của hai người này ngay trước mặt họ.
Không hiểu sao tôi rất chìm đắm trong từng câu chữ, từng tình tiết trong câu chuyện này. Chìm đắm đến mức tôi không để ý đến những thứ lý tính như logic, bug,…v.v. Tôi bị cuốn đi theo dòng cảm xúc và ký ức cũ của nhân vật. “Tình nhân trong mắt thấy Tây Thi”, tôi vô cùng ấn tượng với truyện này, có lẽ bởi tôi thích nó mà mắt mờ không nhìn ra nó có vấn đề gì. Hoặc đơn thuần, đây là một câu chuyện viết ổn, lột tả được thứ tác giả muốn. Kiểu nhân vật chính chết đi thành hồn ma không hiếm, song truyện vẫn có cách khai thác riêng của nó. Dàn nhân vật sống động. Do khả năng khống chế hoặc độ dài của truyện mà cảm thấy chưa đi sâu hẳn vào tâm lý từng người, nhưng ít nhiều có đặc sắc. Cách xử lý một số tình huống chưa hoàn toàn nhuẫn nhuyễn và khai thác chưa hết. Vài chi tiết hơi dài dòng, nhất là chuyện quá khứ, nhưng nó là bước đệm, đồng thời cũng thông qua những điểm nhấn kỷ niệm để kết nối với hiện tại. Không phải là dạng quá xuất sắc, song tôi thấy truyện không tệ.
P/S: Xét ra Chu Minh Khải và Hứa Gia Dương chưa bao giờ thực sự là một đôi. Ba năm kia vốn là một giấc mộng, Chu Minh Khải chẳng mang nhiều chân thành. Cho nên tôi lựa chọn xưng hô tôi-cậu, tôi-anh. Không quá xa cách, lại không đủ thân thiết, giống như mối quan hệ giữa họ vậy.