Phần review này được tôi viết vào ngày 15/11/2021, sau khi mất ăn mất ngủ để đọc bộ truyện này. Sở dĩ bây giờ mới đăng lên là do giờ tôi mới chỉnh sửa nó cho hợp ý, và cũng hy vọng rằng với ngày đầu năm được “mở bát” bằng tác phẩm hay tuyệt như này, 2022 của tôi sẽ có nhiều tác phẩm hay hơn nữa.
Hôm qua tôi mới đọc bộ Tướng Quân Lệnh. Thật sự, lâu lắm rồi mới lại có truyện khiến tôi phải thức khuya đọc không ngừng nghỉ đến thế.
- Tình cảm của Tiêu Định với Dương Lương và Trần Tắc Minh.
Lướt cmt trên face thì thấy mọi người bảo Tiêu Định vẫn còn yêu và nhớ về Dương Lương. Tôi không đồng ý lắm. Ban đầu tôi thấy cấn vl vì cái vụ này, nhưng lúc sau nghĩ lại thấy cũng phải. Trong sáu năm Tiêu Định đấu trí đấu dũng với Trần Tắc Minh, y vẫn còn tình cảm với Dương Lương là chuyện thường tình. Dù sao thì quá khứ gắn bó với nhau nhiều như thế, sao có thể nói quên là quên ngay được? Sau đó là hơn một năm bị giam trong Tiêu Hoa Cung, trong khoảng thời gian đầu y vẫn nhớ về Dương Lương. Điều đó cũng chẳng có gì sai cả. Y vừa bị kéo xuống khỏi ngai vàng kia mà, rớt xuống bùn đất từ nơi cao xa vời vợi ấy, quay trở lại làm một kẻ không quyền không thế, đến thái giám còn có kẻ cười chê. Điều đó khiến y nhớ đến khoảng thời gian làm phế thái tử. Và như một lẽ tất nhiên, Dương Lương – ánh sáng ấm áp duy nhất trong ký ức niên thiếu ấy, giờ lại trở thành thứ giúp y vượt qua những nhục nhã lúc này.
Nhưng sau đó, y dần không còn nghĩ đến Dương Lương nữa, y bắt đầu ngẫm nghĩ tâm tư Trần Tắc Minh. Y phát hiện ra tình cảm của hắn, nên y mới dám chắc rằng hắn sẽ không giết mình. Khổ cái là y quen đứng từ trên cao mà nhìn người khác rồi, quen luôn cả cách khống chế người ta trong lòng bàn tay, nên lúc này y vẫn chưa thực sự hạ mình với hắn. Khoảng thời gian chiến đấu với quân Hung Nô là một bước ngoặt. Đúng là lúc ấy, y cần nhất là quân minh thần hiền với Trần Tắc Minh, để hắn có thể trung thành với mình mà trụ vững kinh thành này. Ai biết được trong những lần diễn kịch ấy, có mấy phần là thật, mấy phần là giả? Huống chi, y còn không dưới hai lần cảm thấy cảm phục về con người Trần Tắc Minh nữa. Có lẽ từ lúc đó, y bắt đầu học cách tin tưởng Trần Tắc Minh, vì y cũng chẳng còn con đường nào khác. Lúc này, y mới thật sự nhìn thẳng vào hắn, hiểu rõ hắn một cách toàn diện – một Tướng quân đệ nhất Thiên triều. Nếu như không có trận Hung Nô vây đánh Hoàng thành này, hẳn hai người sẽ còn phải đấu nhau dài dài.
Thật sự thì lúc này, tôi không còn thấy cái bóng của Dương Lương quá lớn nữa. Có lẽ trước kia hắn và Tiêu Định đã từng có tình cảm với nhau, nhưng giờ thì Tiêu Định đã không còn thế nữa. Với Trần Tắc Minh, y bắt đầu học được cách tin tưởng – điều mà kể cả Dương Lương cũng chẳng thể nhận được. Khoảng thời gian hơn một năm bị giam ở lãnh cũng ấy đã khiến Tiêu Định ngẫm ra rất nhiều điều. Trận chiến năm ngàn tinh binh đuổi đánh quân Hung Nô đã thể hiện điều ấy. Đây là nước cờ quá hiểm, gần như đặt cược vận mệnh của đất nước vào đó, thậm chí sau này nhiều nhà sử học cũng không đồng ý với cách làm này. Nhưng y lại chấp thuận cho Trần Tắc Minh lãnh binh, y bằng lòng tin tưởng hắn, dù cho hắn cũng phải lấy tính mạng vợ con ra để bảo đảm. Mà, nụ hôn ở giữa điện nghị sự ấy làm mình xuýt xoa mãi. Kể ra Trần Tắc Minh không đột nhiên chỉ ứng phó như ngày xưa thì có khi họ đi xa hơn rồi đó =)) Đùa thôi, ổng còn đang chuẩn bị lãnh binh mà. Nhưng đây thật sự là bước tiến rất lớn với Tiêu Định, y nhận ra những khuất nhục của hắn, y buồn bực tức giận vì điều đó, và hẳn cũng bắt đầu suy nghĩ làm sao để xóa bỏ nó đi.
Trần Tắc Minh ra tiền tuyến, thường gửi thư tín về để báo cáo tình hình chiến sự. Dù chỉ là những thứ liên quan đến việc công, nhưng Tiêu Định vẫn háo hức chờ đợi được đọc. Nhìn thấy những dòng chữ của Trần Tắc Minh, y vui vẻ lắm, và dường như lúc nào hắn cũng ở trong tâm trí y. Cứ nói chuyện về hắn với Dương Nhân Khâm là y lại nhớ đến cái ngày hôn nhau trong điện ấy, nhớ về những ứng phó qua loa của hắn, để rồi vừa tức giận vừa buồn cười. Đây mà không phải tình yêu sao?
Cuối cùng, cái chết của Trần Tắc Minh. Giờ nghĩ lại thì, trong sáu năm Dương Lương mất kia, chuyện đấu nhau với Trần Tắc Minh là một trụ cột lớn để chống đỡ tinh thần Tiêu Định. Nhưng giờ khi Trần Tắc Minh mất, y không còn ai để đặt tâm lên nữa. Còn chuyện gì đau hơn khi vừa nhận ra tình cảm của mình, muốn được bắt đầu lại với người yêu nhưng lại không còn được gặp lại hắn nữa? Trước kia, khi Dương Lương mất, y ba ngày không vào triều. Nay Trần Tắc Định đi, y năm ngày không lên chầu, trằn trọc đau ốm suốt mấy năm. Thậm chí y còn sinh ra ảo giác, dường như người kia vẫn còn ở đây, vẫn lặng lẽ ở cạnh bên y. Y trở nên điên cuồng, y không chịu chấp nhận hiện thực.
Đặc biệt, y cảm thấy hối hận. Y hối hận vì những hành động trước kia của mình. Con người cao ngạo ấy cuối cùng cũng chịu cúi cái đầu luôn ngẩng cao của mình xuống, bắt đầu nhìn nhận lỗi lầm của bản thân. Không những thế, y còn bắt đầu nghĩ đến những giả thiết sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực được – những cái “nếu” của Trần Tắc Minh mà mới trước đây thôi y còn cảm thấy khinh thường.Y trở nên suy sụp, y bám víu vào niềm tin chỉ cần phong thưởng thôi là Trần Tắc Minh vẫn sẽ nợ y, giữa hai người vẫn còn sự dây dưa không rõ đó. Y không chấp nhận chuyện Trần Tắc Minh đơn phương xa lánh mình, không chấp nhận chuyện hắn không còn muốn tiếp tục với y nữa.
Trong phiên ngoại song song kỷ niệm mười năm ra mắt, tình cảm của Tiêu Định với Trần Tắc Minh cũng được lộ rõ. Y dần gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng Trần Tắc Minh, y thú thật với hắn, giãi bày với hắn những đắn đo và suy nghĩ của mình. Y thẳng thắn vạch ra sự thật Trần Tắc Minh thích y, chẳng qua y vẫn còn biệt nữu chưa nói ra tình cảm của mình. Y vẫn theo thói quen mà sử dụng những lời lòng vòng để mò ra điểm mấu chốt của Trần Tắc Minh, lấy đó làm điều kiện để hắn đi theo mình. Nói chung thì mối quan hệ giữa hai người vốn bắt đầu đã không bình đẳng rồi, Tiêu Định cũng không thể thay đổi luôn được. Có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai không xa, y sẽ thật sự đặt mình ngang hàng với Trần Tắc Minh, rồi bày tỏ lòng mình với hắn.
Nếu nói Dương Lương là ánh trăng sáng thời niên thiếu, vậy thì Trần Tắc Minh sẽ là cả cuộc đời còn lại của Tiêu Định.
2. Cái kết của truyện.
Thật sự thì, mình cảm thấy cái kết rất hợp lý. Vì Tiêu Định đã phá hủy cả cuộc đời Trần Tắc Minh là chuyện chẳng thể chối cãi được. Nếu giờ Trần Tắc Minh mà thản nhiên đi theo Tiêu Định luôn, vậy thì hắn sẽ không còn là hắn.
Cơ mà ta vẫn có thể mơ về một tương lai HE ha :v Một vài năm nữa khi Thái tử đủ sức gánh vác non sông, Tiêu Định sẽ nhường ngôi và đi theo Trần Tắc Minh, bắt đầu con đường truy thê dài đằng đẵng =)) Họ sẽ đi du sơn ngoạn thủy với nhau, bầu bạn với nhau qua những đêm trường, cứ thế cho đến khi đôi chân không thể bước đi được nữa. Và biết đâu, một ngày nào đó họ sẽ thật sự là một cặp, sống cùng nhà ngủ cùng giường và chết cùng mộ =))
3. Điều ấn tượng nhất.
Bài ca “Tướng Quân lệnh” chính là điều mà tôi cảm thấy ấn tượng nhất. Thực sự đọc đến cảnh Trần Tắc Minh cất lên bài ca ấy để che giấu sự thật mình đã chết, tôi bị ngơ luôn, đúng cái kiểu bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa ấy. Tôi không tin nổi chuyện ổng chết, vì ông ấy giỏi thế cơ mà, sao có thể bị kế hoạch ám sát nhỏ nhoi thô sơ ấy hạ gục được.
Khoảnh khắc Trần Tắc Minh ngồi hát bài Tướng Quân Lệnh, cảm giác hào hùng và bi tráng chiếm đầy cõi lòng tôi.
Và thật sự, điều này khiến tôi – người vốn đã khâm phục Trần Tắc Minh – giờ càng thêm kính trọng vị tướng tài này hơn nữa.
Viết dài như vậy là bởi tôi thật sự rất thích truyện này. Đọc xong mà lòng tôi cứ day dứt mãi, nên đành phải ngồi viết vài câu cho thỏa lòng. Là một tác phẩm ra đời từ cái hồi đam mỹ còn chưa quá nổi ấy, quả thật, Tướng Quân Lệnh rất rất xứng làm một tác phẩm hàng đầu đáng đọc. Truyện khá nhiều plot twist và những lần lật ngược tình thế khiến người đọc phải kinh ngạc. Trần Tắc Minh thấy lần phản loạn kia của mình là sai lầm, đọc phần sau tôi cũng cảm thấy thế, nhưng nói thật, cái lúc ổng đứng lên lật đổ Tiêu Định làm tôi thấy sảng khoái vãi. Hắn ta quá đa nghi, chính tay hắn ta đã dồn một vị tướng trung thần phải quay lưng với mình. Âu cũng là gieo gió gặt bão. Và đấy, hai lần phản công của Trần Tắc Minh cũng làm tôi thích thú vl, lần đầu tiên tôi ủng hộ phản công luôn =)) Phải thế thì Tiêu Định mới sáng mắt ra được. Với minh chứng đã thay đổi cách cai trị và ra quyết sách mềm mỏng hơn của những năm lên ngôi lần thứ 2, hẳn hắn ta cũng “giác ngộ” thật rồi =))
Chẳng qua tôi vẫn thấy ức quá, tôi muốn đọc phiên ngoại về cuộc sống sau này của hai người họ cơ. Trời ơi, một con người luôn theo chủ nghĩa HE ăn đường như tôi thật sự không thể chịu nổi cái kết OE như này á! Mấy chương cuối đọc mà kiểu tác giả mà không cho Trần Tắc Minh còn sống là em đốt nhà tác giả đó. Ổng khổ lắm rồi nên xin hãy cho ổng được sống quãng đời còn lại yên ổn đi T^T
Ngoài ra trong lúc đọc truyện này, mình có nghe bài Nhung Nhớ của Thiên Tỉ. Recommend các chị nghe cùng nhé, hay lắm luôn á, giai điệu hợp với truyện này đến bất ngờ :>> Hoặc là nghe bài Nhập Mộng Dã cũng được, đoạn hí bài đó hay lắm. Cảm nhận cá nhưn thui nha.
Bài review đến đây là hết, cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc đến tận đây :>> Chúc mọi người Tết Dương vui vẻ nhé, mai hoặc ngày kia tôi sẽ đăng chương mới bộ Lão tổ lên mừng năm mới =))