Cách đây rất lâu, tôi đã nghe qua vài chương đầu của cuốn tiểu thuyết Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc. Chỉ là khi đó còn mê ngôn tình theo kiểu lọ lem, hoàng tử quá nên khi nghe đến đoạn nữ chính Đàm Tĩnh ôm con vào bệnh viện chữa bệnh tim, về nhà lại phải đối diện với người chồng say rượu, tôi đành dừng lại không nghe thêm nữa. Còn nhớ, khi ấy tôi tự nhủ: “đùa à, sao tác giả lại để nhân vật nữ sống khổ sở vậy cơ chứ, không quen kiểu quá ngược tâm vậy”.
Thế mà khi cuốn tiểu thuyết của Phỉ Ngã Tư Tồn chuyển thể thành phim truyền hình với cái tên Đời Này Có Em, tôi lại ngồi xem, hóng từ tập này sang tập khác mới lạ. Rõ ràng ban đầu nghĩ rằng ngược kiểu gì, chứ ngược kiểu trong truyện sẽ không thu hút khán giả như mình đâu. Rốt cuộc, tôi đoán nhầm rồi, chắc có lẽ vì các diễn viên diễn đạt quá!. Đôi mắt thâm trầm, đầy oán trách của Nhiếp Vũ Thịnh nếu không phải Chung Hán Lương diễn thì ai sẽ diễn tốt hơn anh; hay nét khổ sở, khuôn mặt cố chịu đựng, gồng mình đương đầu với sóng gió, không dám kiêu la của một người mẹ như Đàm Tĩnh do Lý Tiểu Nhiễm đảm nhận diễn xuất đã làm lay động trái tim nữ giới như tôi.
Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, đôi trai gái thích nhau từ hồi học cấp ba, đến đại học yêu nhau. Họ cũng như bao cặp đôi khác, có những kỷ niệm rất đẹp thời thanh xuân, ở đó ban đầu chưa có áp lực tương lai, thành tựu, gánh vác cơm áo gạo tiền. Họ trao nhau những hồi ức đáng giá nhất, những lời hứa hẹn về một đám cưới khi đầy đủ hơn, những lần âm thầm cố gắng vì đối phương. Đàm Tĩnh chăm chỉ học tiếng anh hơn nữa vì muốn sau này tự tin ở nước ngoài cùng anh; Nhiếp Vũ Thịnh vì bố Đàm Tĩnh bị bệnh tim mà bỏ qua tâm nguyện của cha ruột mình, kiên quyết tự lập học ngành y, để mong có thể chữa được bệnh cho bố ruột người con gái của anh yêu thương.
Một tình yêu đẹp như vậy, tại sao lại xa cách, mà không đi tiếp được nữa. Là bởi một ngày mưa, trong làn mưa ướt lạnh tối hôm đó, Đàm Tĩnh phũ phàng, gạt mạnh đôi tay Nhiếp Vũ Thịnh đang ôm chặt cô từ sau lưng, nói câu: “Thực ra, tôi chưa từng yêu anh”.
Với một người đàn ông như Nhiếp Vũ Thịnh, một chàng thiếu gia con nhà giàu, bằng lòng chấp nhận khó khăn, bươn chải với khát vọng nhất định phải trở thành một bác sỹ, hy vọng những chuỗi ngày hạnh phúc, ở bên Đàm Tĩnh. Anh tưởng với tình yêu kia chỉ cần nỗ lực vun đắp nó là được, song có rất nhiều chuyện trong những mà ngày còn quá trẻ anh không hiểu, không giải quyết được, đành để tình yêu đó vuột mất khỏi tay. Suốt 7 năm trời, Nhiếp Vũ Thịnh không ngừng oán hận Đàm Tĩnh, rồi anh tìm đến cô để xem rốt cuộc giữa hai người ai là người sống tốt hơn. Đúng, so với cuộc sống là một bác sỹ nổi tiếng ở bệnh viện lớn, không có gánh nặng mưu sinh, thì cuộc sống của anh tốt hơn người yêu cũ nhiều.
“Hóa ra khoảng thời gian đẹp nhất của tôi đều do anh mang đến. Mà thời gian tồi tệ nhất cũng là anh mang đến”.
Đàm Tĩnh, dường như cái tên đi liền với tính cách con người. 7 năm, từ khi Nhiếp Vũ Thịnh rời xa cô, nếu cô không dùng hai chữ “bình tĩnh” để đối mặt thì phải sống với việc mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt hay sao? Đàm Tĩnh vất vả, mệt mỏi quá!. Chúng ta xem mà thấy thương cho nhân vật. Một cô gái đang độ tuổi xuân vì biến cố gia đình mà phải gác giấc mơ học hành lại, bắt đầu biết gồng gánh chuyện gia đình. Ngày còn nhỏ bố dạy cô “nếu không có công không được nhận tiền từ người khác”. Thế nhưng, đứng trước sức ép từ việc phải đền bù một số tiền lớn khi việc thi công của bố cô xảy ra tai nạn cho người khác, lần đầu tiên cô gái mong manh ấy chẳng màng đến lòng tự trọng, nhận 5 triệu tệ của bố Nhiếp Vũ Thịnh, vừa là phí bù đắp tổn thất do công ty ông ta cũng có liên quan trong vụ tại nạn năm ấy, vừa là lời đảm bảo chia tay với con trai duy nhất của ông ta.
Nếu Đàm Tĩnh có thể bắt đầu lại từ đầu, quên tất cả đi, quên cả mối tình không cùng đẳng cấp ấy đi thì tốt quá. Giây phút cô mạnh mẽ nói lời tiễn biệt thanh xuân lại là lúc cô phát hiện ra, trong bụng cô có một đứa trẻ đang lớn dần lên từng ngày, đó là tình yêu của cô và Nhiếp Vũ Thịnh. Và Đàm Tĩnh một lần nữa lựa chọn dũng cảm sinh đứa trẻ ra, nuôi nấng nó, thằng bé Bình Bình với Đàm Tĩnh là món quà tuyệt vời, ngọt ngào nhất mà ông trời mang đến cho cô. Dù tháng ngày sống tăm tối, kiếm tiền nuôi con nhỏ, dành dụm tiền để có tiền phẫu thuật tim cho con, thậm chí nhằm che mắt người đời cô giả vờ nói kết hôn trên danh nghĩa với người đã từng ở bên cô trong những ngày cô sinh con và sau đó, thì trong những giấc mơ hằng đêm, cô vẫn mơ đến hình ảnh gặp lại Nhiếp Vũ Thịnh, có cả giây phút ba thành viên trong gia đình quây quần ăn bữa cơm đầm ấp bên nhau.
“Đã nhiều năm như vậy, ngày rồi lại đêm, từng giây từng phút, tôi đều chờ đợi giây phút này. Tôi không biết mình chờ đợi điều gì, thậm chí là không biết mình đang chờ đợi. Nhưng khi anh xuất hiện, tôi mới phát hiện người tôi luôn chờ đợi, là anh”.
Song, giấc mơ chỉ là giấc mơ, hiện thực mới đau lòng biết bao nhiêu. Hai con người đã từng yêu nhau sâu đậm, vậy mà giờ đây gặp nhau giữa chốn đông người, rõ ràng đã nhìn thấy nhau lại lạnh lùng lướt qua nhau như hai kẻ xa lạ, không hề quen biết. Trong lòng họ rõ ràng vẫn còn yêu, chờ đợi thì đã sao, khi sự tổn thương quá lớn để trong lòng chúng ta một vết thương cứ hễ nhớ đến liền đau nhức khó chịu thì liệu có cơ hội chữa lành vết thương ấy nữa hay không?
Nhiếp Vũ Thịnh suốt những năm dài, ngoài mặt thì hận chứ thực ra anh chưa hề buông bỏ, anh cần một câu trả lời, một lời giải thích từ đối phương, và còn rất rất nhiều việc người đàn ông đó cần làm để bù đắp cho người anh yêu, thực hiện lời hứa anh từng hứa với bố ruột cô: “Sau này không để Đàm Tĩnh rơi nước mắt nữa”.
Phim Đời Này Có Em, nếu nói về cốt truyện ngược tâm, con cái kẻ thù yêu nhau, phân biệt giàu nghèo đẩy người ta ra xa thì nội dung phim không quá mới nhưng cái chất hiện thực, tình mẫu tử, tình phụ tử, tình yêu vẫn khiến tôi rất cảm động. Trong bộ phim này, tôi khá ấn tượng với nhân vật bố ruột của Nhiếp Vũ Thịnh, đó là một người cha già có trong tay tiền bạc dư dả nhưng lại thiếu cái hương vị ấm áp của tình thân. Với người già, điều đơn giản làm họ vui hóa ra chỉ cần được ăn một bữa cơm nhẹ nhàng cùng con trai, chơi với những đứa nhóc con ngây thơ, đáng yêu. Khoảnh khắc ông phát hiện ra Bình Bình ông yêu thích chính là đứa cháu ruột của ông, ông vừa cười mà khóe mắt rưng rưng. Mong cho con cháu mình được bình yên, có người bầu bạn, đó luôn là tâm nguyện của những bậc cha mẹ lúc về già.
Đời Này Có Em, một bộ phim đem lại nhiều giá trị xúc cảm hơn cả cái là gọi ngôn tình cố hữu. Xem đi nhé, xem để trưởng thành, chấp nhận đời nhiều mảnh ghép, vậy mới là đời.
Cute Bear
Blogger: Yên Linh
Copyright: https://tintinbear.com/
Cấm sao chép bài viết dưới mọi hình thức, kể cả copy có dẫn nguồn nhưng chưa được sự đồng ý của quản trị viên cũng không được xem là hợp lệ.
Xem thêm bài viết:
Bạn à, sau này đừng đi xem phim một mình nữa nhé!