Vậy là cuối cùng thì Cửu Gia Thư cũng đã đi đến hồi kết. Như mình từng nói sau khi xem xong tập 12, rằng dù phim có kết thúc như thế nào thì đó cũng sẽ là một kết thúc thỏa đáng, và cho đến cuối cùng thì mình đã không phải cảm thấy thất vọng một chút nào. Sau khi xem xong tập phim cuối cùng ngày hôm qua, mình chỉ có một ý nghĩ duy nhất về cả bộ phim, đó là TRỌN VẸN. Một kết thúc trọn vẹn cho tất cả các mối nhân duyên trong bộ phim, cho cuộc chiến giữa cái thiện và cái ác, giữa phần “người” và phần “con”. Mọi câu hỏi đều tìm được lời giải đáp chí lý, chí tình, sâu xa, thâm thúy.
Đối với mình, Cửu Gia Thư thực sự là một kịch bản xuất sắc về mọi thứ: với một đề tài không quá mới mẻ nhưng cốt truyện vẫn hết sức lôi cuốn, chặt chẽ, nhân văn, giàu ý nghĩa; diễn biến hợp lý đến từng chi tiết, đặc biệt là diễn biến tâm lý của các nhân vật được khắc họa rất chân thực, phù hợp. Kịch bản đã khai thác và tận dụng được tối đa các chi tiết, và móc nối các chi tiết lại với nhau một cách đầy khéo léo, dẫn dắt câu chuyện theo một dòng chảy nhất quán. Mình rất thích chi tiết sư phụ Dam trao lại cho KangChi thanh kiếm của YeoWol ở tập cuối. Với người luyện kiếm thì kiếm cũng chính là mạng sống. Thanh kiếm của YeoWol – cũng là kỷ vật về sự tồn tại của YeoWol, có thể nói là món quà quý giá nhất đối với KangChi. Bên cạnh đó, các tình tiết của Cửu Gia Thư cũng không bị quá sa đà vào một số nhân vật hay một số diễn biến nhất định, mà đã giải quyết triệt để mọi câu chuyện, khắc họa tất cả các nhân vật (cả phản diện lẫn chính diện) một cách cẩn thận, kỹ lưỡng, toàn diện. Nội dung của Cửu Gia Thư đề cao những giá trị cốt lõi của con người, đề cao tình người. Bên cạnh tình yêu thì tình bạn, tình thân, lòng trắc ẩn… đều được thể hiện một cách cảm động, sâu sắc.
Cửu Gia Thư là tựa đề và cũng là chủ đề xuyên suốt của phim, nhưng chưa một lần xuất hiện trong cả bộ phim, và cho tới cuối phim thì sự tồn tại của nó vẫn là một ẩn số. Cửu Gia Thư tượng trưng cho khát vọng và đích đến là một cuộc sống của con người – một cuộc sống hữu hạn, đối lập với cuộc sống vĩnh hằng của thần thú. Tại sao WolRyung và KangChi lại muốn đánh đổi cuộc sống vĩnh hằng của mình để đổi lấy cái chết? Tại sao có thể từ bỏ cái trường tồn, vô hạn để chọn lấy cái ngắn ngủi, hữu hạn. Có lẽ là bởi trong cuộc sống vĩnh hằng kia, tất cả đều đến và đi như một cơn gió thoảng qua. Chỉ khi là một con người, lúc ra đời đã nhìn thấy được kết thúc của mình, mới có thể thấm thía được những giá trị đích thực của cuộc sống. Chỉ trong một cuộc sống hữu hạn, con người mới có những thứ mà mình cho là quan trọng và quý giá nhất, để trân trọng và bảo vệ cho tới cùng. Và cũng chính trong khoảng thời gian hữu hạn của đời người, con người lại tạo ra những giá trị vô hạn mà cái chết cũng không thể đặt lên một dấu chấm hết. Đó chính là niềm tin, tình yêu, lý tưởng sống, tấm lòng… – những thứ không phải là sự vật hữu hình để có thể nhìn thấy hay chạm vào. Cửu Gia Thư, nói cách khác chính là hiện thân cho những điều đó. Cả WolRyung và KangChi đều chưa một lần nhìn thấy Cửu Gia Thư nhưng vẫn sẵn sàng vì nó mà đấu tranh. Niềm tin chính là điều khiến cho những thứ không thể nhìn thấy được vẫn có thể tồn tại. Một trong những giá trị được đề cao trong Cửu Gia Thư chính là niềm tin. Bài học về niềm tin không phải được đưa ra một cách cao siêu, giáo điều, sáo rỗng, mà được lý giải thật giản dị, chân thực. Niềm tin không phải là điều có được trong một sớm một chiều, cũng không phải là do người khác ban cho, mà là cái mà bản thân mỗi người phải tự nỗ lực xây dựng, củng cố. Niềm tin phải xuất phát từ sự hòa hợp, thấu hiểu lẫn nhau giữa người với người. Nếu chưa học được cách chung sống với người khác thì cũng không thể đòi hỏi niềm tin từ nơi họ.
Con người vốn dĩ không phải là một sinh vật hoàn thiện, chỉ mang trong mình những phẩm chất tốt đẹp. Tướng quân Lee Soon Shin đã từng nói rằng cái chết không đáng sợ bằng việc đưa ra những quyết định sai lầm khi đang sống. Tuy nhiên, sai lầm cũng chính là một phần không thể tránh khỏi của con người. Cửu Gia Thư đã đưa ra lời lý giải về cội nguồn của những sai lầm, đó chính là nỗi sợ hãi: “Điều đi ngược lại với niềm tin không phải là sự hoài nghi, mà chính là nỗi sợ hãi”. Có rất nhiều nỗi sợ hãi tồn tại trong cuộc đời của một con người: sợ hãi trước cái chết, sợ hãi sự nghèo túng, sợ nỗi cô đơn, sợ bị khinh thường, sợ mất đi những người mình yêu thương… Bởi con người chỉ là một sinh vật yếu đuối nên khi đối diện với nỗi sợ hãi sẽ dễ dàng mắc phải sai lầm. Nhưng con người cũng trưởng thành qua những sai lầm để làm được những điều đúng hơn, và sửa chữa chính những sai lầm đó. WolRyung vì nỗi sợ bị phản bội mà đã mắc nợ SeoHwa một sự thật có thể khiến cho SeoHwa sụp đổ. SeoHwa vì một tình yêu còn quá non nớt, chưa đủ trưởng thành để thấu hiểu và bao dung cho những tình cảm của WolRyung, đã đẩy WolRyung xuống vực thẳm của khổ đau. Cuộc tái hợp sau hai mươi năm đã giúp cho hai con người ấy hàn gắn lại những vết thương và xóa đi những hiểu lầm cùng những điều đáng tiếc khi xưa. Lời nói dối khi xưa của WolRyung bắt nguồn từ một tình yêu quá sâu đậm và nỗi sợ mất đi tình yêu ấy. Còn nỗi thù hận của WolRyung cũng chỉ là hóa thân của những niềm nhớ thương và một tình yêu vô tận dành cho SeoHwa. Một cách giải quyết không thể thỏa đáng hơn khi cuối cùng thì SeoHwa chính là người đã cứu rỗi WolRyung, đưa mọi thứ trở về vị trí ban đầu, lấy lại những sai lầm và mang tình yêu quay trở về đúng với hình hài của nó. Một mối nhân duyên mà từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm và mang tới những bi kịch, cuối cùng cũng có được một kết thúc trọn vẹn, khẳng định được giá trị to lớn và vĩnh cửu của tình yêu.
Có thể nhiều người cảm thấy đáng tiếc về cái chết của YeoWol ở tập cuối, và cho rằng như thế là phim đã không có một kết thúc có hậu. Nhưng mình thì lại nghĩ rằng thông điệp mà Cửu Gia Thư gửi gắm thông qua phần kết ấy thực sự rất sâu sắc. Mình đã từng đọc được câu nói này ở đâu đó, rằng điều quan trọng không phải là chúng ta chết như thế nào, mà chính là chúng ta sẽ sống ra sao. Cả cuộc đời của YeoWol chính là minh chứng cho điều đó. Sinh, lão, bệnh, tử là những điều mà con người không ai có thể định liệu, cũng không thể né tránh, ngăn cản hay đi ngược lại được. “Ý trời” được đề cập tới trong bộ phim, chẳng qua cũng chỉ là những điều đó. Con người ta đến với cuộc đời, suy cho cùng cũng chỉ là để đi về phía cái chết. Giống như lời YeoWol đã nói, ai cũng phải chết, chẳng có ai chọn được cái chết cho mình, có người sống lâu rồi chết một cách tự nhiên, có người chết sớm vì bệnh tật. Nhưng không phải chỉ bởi vì cái chết chính là kết cục sau cùng có thể nhìn thấy được của tất cả mọi người, mà chúng ta không cần phải sống bằng tất cả ý nghĩa của từ SỐNG. Cũng như không có cuộc hội ngộ nào là không đi tới chia ly, nhưng con người vẫn có thể trân trọng những cuộc gặp gỡ ấy và khiến cho chúng trở thành những ký ức đẹp đẽ, đáng nhớ trong cuộc đời. Vận mệnh của YeoWol, tuy là điều không thể thay đổi, nhưng cũng là điều mà YeoWol đã có quyền lựa chọn. Ngay từ đầu, dù biết rằng mối nhân duyên với KangChi có thể dẫn tới một kết cục bi thương, YeoWol vẫn dũng cảm chọn lấy con đường ấy và đã sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn bất cứ ai. Mọi cuộc sống đều kết thúc bằng cái chết, nhưng chính cái cách mà mỗi người chọn lựa để sống cuộc đời của mình đã tạo nên những điều khác biệt, và cả những điều kỳ diệu. Thông điệp của bộ phim không phải là con người dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được số mệnh, mà chính là con người dù đứng trước những vận mệnh không thể thay đổi được, vẫn cần phải cố gắng để cuộc sống của mình trở nên có giá trị nhất. Cuộc hội ngộ của YeoWol và KangChi vào thời điểm 400 năm sau chính là cái kết có hậu nhất trong tất cả những cái kết có thể xảy ra. KangChi chấp nhận sống cuộc sống cô độc của thần thú, một mình trải qua vô số tuần trăng khuyết trong hơn 400 năm chỉ để chờ đợi cuộc tái ngộ này, để rồi tiếp tục tìm kiếm Cửu Gia Thư, hoàn thành ước nguyện trở thành người và sống một cuộc đời trọn vẹn bên cạnh YeoWol. Đây là một cái kết hợp lý và mang đậm tính nhân văn.
Trong ba tháng qua, cùng với Cửu Gia Thư, mình đi qua tất cả các cung bậc cảm xúc: vui, buồn, tức giận, hả hê, tiếc nuối, đau lòng, mãn nguyện… Hàng tuần hồi hộp chờ đợi từng tập phim, sau đó lại tiếp tục nghiền ngẫm những ý nghĩa mà mỗi tập phim mở ra, mình đã trải qua những khoảng thời gian thực sự đáng nhớ. Mình có đôi chút tiếc nuối vì đã đến lúc phải chia tay với thế giới của những nhân vật trong phim. Nhưng mình cảm thấy mãn nguyện với tất cả những gì mà bộ phim đã mang đến trong suốt thời gian qua, cùng những bài học sâu sắc và quý báu mà mình sẽ luôn ghi nhớ trong cả cuộc đời.