Title: Checkmate | 将军
Author: Hoa Khai Bổn Vô Âm | 花开本无音
Translator/ Editor: King
Link: Keepyoonho
Không có chap mới, nhưng có cái này =))
Bài Review sau đây viết bởi bạn lipi97 vừa ăn một con điểm không-mấy-tốt-đẹp ở môn Văn.
Thế nên xin đừng quá kì vọng nó sẽ hay. Chỉ là vì mình thích Checkmate lâu rồi nên viết thôi.
Bài viết dưới đây có spoil nhiều về fic, nếu ai chưa đọc Checkmate mà không thích spoil thì đừng nên đọc
Checkmate là một bộ đam mỹ đồng nhân, hay cụ thể hơn là trung văn YunJae chắp bút bởi tác giả Hoa Khai Bổn Vô Âm, mà, được các YJs ở Việt Nam đánh giá cao. Ở đây, tôi xin nhấn mạnh là đánh giá cao, không phải là nổi tiếng, bởi lẽ, tôi có thể khẳng định tác phẩm này không hề phổ biến trong cộng đồng YJs ở Việt Nam, ít nhất là theo tôi thấy. Lí do cho việc này có rất nhiều, nhưng những lí do mà tôi bắt gặp nhiều nhất sau khi tham khảo trên các page tiếng Việt giới thiệu về bộ này chính là: thể loại, và mức độ ngược “khủng” của nó.
Để làm rõ hơn, thứ nhất, tác phẩm Checkmate đi theo thể loại huynh đệ – một thể loại khá “khó nuốt” với nhiều người yêu thích đam mỹ nói chung mặc dù tôi khẳng định rất nhiều bạn hứng thú với phụ tử(?), chỉ cần tham quan một số wordpress tổng hợp link đọc đam mỹ đã edit cũng có thể thấy sự áp đảo của thể loại phụ tử so với huynh đệ – nếu chỉ xét theo mục insect; chưa kể, với một số người không thể chấp nhận loạn luân thì Checkmate càng khó để tiếp cận. Tuy nhiên, trong Checkmate, Hoa Âm đã hoàn hảo dắt người đọc rời khỏi thể loại huynh đệ vốn có của nó khi xây dựng Yunho và Jaejoong là hai anh em cùng cha khác mẹ nhưng lại có một mối quan hệ như hai kẻ thù không đội trời chung – và sau này là mối quan hệ tình dục lợi dụng. Xuyên suốt mạch truyện, tác giả hầu như khiến tôi không có thời gian để nhớ đến mối quan hệ thật sự của hai người vì mãi bận tập trung đến những tình tiết đáng quan tâm khác. Và cho dù trong suốt thời gian đọc truyện tôi luôn mang theo một hi vọng rằng Yunho “bằng cách nào đó” không phải là con ruột của Kim gia, nhưng đến cuối cùng, dường như điều ước đó có thành hiện thực không đối với tôi cũng không quan trọng nữa.
Vấn đề thứ hai khiến nhiều người thấy e ngại khi lần đầu nghe đến truyện này chính là độ ngược trải dài từ đầu đến cuối câu chuyện. Tôi xin trích một câu của một blogger Trung Quốc nói về truyện này mà tôi cực ưng ý: “… Chung quy mỗi lần nhìn thấy cái tên này lại nhớ đến thời gian nhiệt tình đọc truyện trước đây, khi đó sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi, sẽ đau đến lăn lộn khó ngủ, cũng sẽ khổ sở đến nước mắt đầy mặt, hiện tại rất khó để tìm lại được cảm giác lúc đọc bộ này, đây là bộ kinh điển nhất rồi,… ít nhất… thì trong lòng tôi cho là như vậy…” Đây chính xác là cảm giác của tôi trong lúc đang đọc Checkmate, và cả sau khi vừa đọc xong nữa… Đúng với cái câu “hồng nhan bạc phận”, Jaejoong ở trong truyện này là một người luôn phải chịu đau khổ, anh là người yêu trước, mà lại yêu một người trong tim đã mang hình bóng người khác, người nọ lại không ngừng lặp lại rằng hắn sẽ không bao giờ có thể yêu ai khác ngoài Kim Junsu – là chủ của ngọc bội, là cậu bé đáng yêu đã cho kẹo hắn mùa đông năm ấy. Jaejoong chấp nhận làm người thế thân, làm nơi phát tiết thường xuyên của Yunho, cho đến khi Kim gia bị Yunho phản bội, Jaejoong bị tống vào tù, anh vẫn không mang chút thù hận với người kia, có lẽ đơn giản chính là vì, anh không thể… Trong quá trình đọc truyện, bạn có thể dễ dàng hoà nhập vào bối cảnh trong truyện, cảm nhận được nỗi đau của nhân vật Jaejoong như chính mình là nhân vật đó. Vì lẽ đó, truyện này hoàn toàn không phù hợp với những ai không quen đọc ngược cũng như chỉ thích đọc những thể loại như ngọt, ấm áp, hài…
Tôi không biết Hoa Âm bao nhiêu tuổi, sinh ra ở đâu, hiện đang làm gì… Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, tôi cực kì ngưỡng mộ cô ấy. Cô ấy đã hoàn thành xuất sắc việc “dắt mũi” những độc giả (trong đó có tôi) vào một mê cung mang tên “Kim Jaejoong”. Khi đọc truyện, bạn sẽ không thể không ngừng gào thét đòi công lý cho Kim Jaejoong, thầm mắng chửi Jung Yunho là một kẻ tệ hại thế nào khi chỉ luôn chăm chăm vào chủ-sở-hữu-của-ngọc-bội, và khi phát hiện ra ngọc bội đích thực là của Jaejoong, việc Yunho “tỏ ra” không hối lỗi, bù đắp mấy mà vẫn “dây dưa, chăm sóc” cho Kim Junsu sẽ khiến bạn càng điên tiết hơn bởi con người “một chân giẫm hai thuyền” này. Và đó chính là lúc bạn đã sập bẫy của Hoa Âm.
Checkmate được kể theo ngôi thứ nhất, và người kể là Kim đại thiếu gia – Kim Jaejoong, mà chúng ta đều biết nhân vật này là một người cực kì chủ quan cùng bốc đồng. Nhân vật Kim Jaejoong là một người có khao khát yêu thương mãnh liệt, nhưng mặt khác, chính anh không ngừng mặc định Jung Yunho sẽ không bao giờ yêu mình. Hầu như trong suốt câu chuyện, tôi thường thấy được những dòng thế này “Jung Yunho ấy có thể dịu dàng với bất kỳ ai cũng được, chỉ ngoại trừ tôi”, “…ai trong nhà này có thể đối tốt với tôi cũng được, chỉ một mình Jung Yunho là sẽ không thể”, “Đúng vậy, Yunho sẽ không yêu tôi, vĩnh viễn sẽ không…” Một Kim Jaejoong yêu tha thiết, mãnh liệt nhưng đồng thời lại không dám và không thể tin vào tình cảm Jung Yunho dành cho mình; một Kim Jaejoong ngây thơ chỉ vì que kem dương mai năm ấy mà sa lầy vào tình yêu ngang trái với người em trai mình luôn căm ghét; một Kim Jaejoong luôn tin tưởng tuyệt đối vào phép thuật của con số bảy; một con người bé nhỏ cùng trái tim cần yêu thương… Thế không có nghĩa là Jaejoong luôn yếu đuối nhượng bộ Jung Yunho mà với cái bản chất của anh – nói văn hoa là mạnh mẽ kiên cường, nói đơn giản là cứng đầu cứng cổ, anh chưa bao giờ chịu thua Jung Yunho trong bất cứ cuộc đấu tay đôi nào của hai người cả, và dẫu khi thua, anh vẫn rất ngoan cường, anh chưa bao giờ chấp nhận gục ngã dưới chân Jung Yunho. Anh không chần chừ đập vỡ ngọc bội của mình – thứ mà năm ấy anh đánh mất, vì anh ghét nó, anh cảm thấy không cần sự xót thương của Jung Yunho, anh không chấp nhận việc Jung Yunho đang đối tốt với mình chỉ vì anh là chủ nhân ngọc bội, còn trong tâm hắn chỉ yêu một Kim Junsu… Ở những chương cuối cùng, khi Jung Yunho yêu cầu Jaejoong xin lỗi mình, thay vào đó hắn sẽ không bắt anh đến chỗ của Kawamura – người cực kì khao khát có được Jaejoong, anh đã nghĩ thế này “Nếu yêu cậu là một sự sai lầm, tôi tình nguyện mắc thêm sai lầm nữa.”, “Nếu tôi cầu xin cậu, tình yêu của tôi đây rốt cuộc tính cái gì?” Một Kim Jaejoong trung thành với tình yêu của mình cho đến phút cuối, anh thà phản bội lại sự trong sạch của mình còn hơn là phản bội lại tình yêu ấy; nhưng rồi anh cũng chợt nhận ra, hoá ra, trên đời này, ngoại trừ Jung Yunho ra, đối với Kim Jaejoong, bất kể người đàn ông nào cũng cực kì kinh tởm. Để rồi, cuối cùng, sau nhiều cuộc đuổi tìm dài dẳng, khi sắp bị Kawamura bắt lấy, Kim Jaejoong đã quyết định nhảy xuống vực, nhất quyết không nhượng bộ tên người Nhật kia. Trong ván cờ cuối cùng này, hẳn Kim Jaejoong đã chiếu tướng Jung Yunho. Theo ý kiến cá nhân tôi, Hoa Âm đã rất thông minh khi xây dựng nên nhân vật Kim thiếu gia tính tình xấu xa, ích kỉ, bốc đồng, chủ quan nhưng lại chung thuỷ, kiên cường bảo vệ cho tình yêu của mình, trong truyện, anh không chỉ “đẹp nghiêng nước nghiêng thành” – cái đẹp đến cả đàn ông cũng phải nảy sinh hứng thú, mà anh còn là một nhân vật mạnh mẽ, kiên cường “theo cách của mình” – khác hẳn với hình ảnh đẹp-nhưng-yếu-đuối-như-con-gái của Kim Jaejoong trong những bộ truyện khác, và tôi trân trọng điều đó. Tôi yêu cái con người Kim Jaejoong ấy, tuy có lúc mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng đôi khi ghen tuông trẻ con vớ vẩn; đồng thời, nhân vật này đã khiến tôi rơi nước mắt chỉ vì những lúc tôi cứ nghĩ anh nên khóc, nhưng không, anh vẫn đứng đó, cười mỉa mai với cuộc đời đã quay lưng lại với anh mà giấu nỗi đau vào một góc sâu trong lòng. Đây có lẽ là nhân vật tôi yêu thích nhất trong truyện, và cũng là nhân vật lấy đi nhiều nước mắt nhất của tôi từ trước đến giờ.
Jung Yunho trong Checkmate là một gã đàn ông rất hoàn hảo, hắn đẹp trai, thông minh, tàn độc, hắn ta có thể hạ thủ giết người mà không chần chừ, có thể làm sập đổ cả gia sản của chính cha đẻ mình, chỉ vì mối thù năm xưa. Lần đầu tiên đọc Checkmate, thú thực, cho đến khi đọc xong chính văn, tôi vẫn mơ hồ không rõ tình yêu của Jung Yunho dành cho Kim Jaejoong là gì. Hẳn là có yêu đi, nhưng sao lại liên tục đưa ra những lời lẽ cay độc như xát muối vào tim Jaejoong “Anh nói anh đáng giá được cứu về, vậy thì ít nhất cũng phải chứng minh cho tôi xem. Đem Junsu trở về đây, tôi sẽ không thèm quan tâm đến sự vô dụng của anh bây giờ nữa “, “Tôi quả thực sẽ không yêu anh”,“Anh càng không thể thay thế Junsu”, hắn tin rằng mình yêu một người đã cho hắn những viên kẹo đường vào đêm đông giá rét ấy, nhưng trong quá trình tìm kiếm chủ sở hữu của nó, hắn nào mảy may nghĩ được người anh “xinh đẹp và đanh đá” kia của hắn lại chính là người đó, hẳn phải là một Kim Junsu thân thiện đáng yêu chứ! Hắn chắc mẩm như thế và giữ cho mình cái ý nghĩ rằng mình yêu Kim Junsu, phải, hắn không ngừng thôi miên mình bằng những câu nói trên kia. Tôi không chắc thời điểm chính xác hắn nảy sinh cảm tình với Kim Jaejoong là khi nào, nhưng tôi biết rằng, lúc hắn bỏ lại một Jaejoong cô đơn bị thương trong nhà tù chật hẹp hôi hám đó, hắn đã biết mình yêu. Như trong phần Yunho truyện ở phiên ngoại, Yunho đã bảo rằng hắn nhận ra tình cảm của mình đối với Kim Jaejoong và không thể chấp nhận điều đó, không thể đối mặt với tình cảm trong lòng mình, hắn chọn phương pháp trốn tránh, có lẽ hắn nghĩ mình sẽ quên? Nhưng không thể. Khi quay lại nhà tù và phát hiện Kim Jaejoong đã biến mất, hắn điên cuồng truy tìm anh, hắn cảm thấy hoang mang vì đánh mất anh. Khi tìm được anh, khi hắn gọi tên anh, tôi cảm nhận được như hắn đang xác nhận xem người nọ có phải là Kim Jaejoong của hắn, tuy nhiên, hắn lại sớm che đi nỗi vui mừng bằng khuôn mặt sắc lạnh, hắn vờ làm một bản hợp đồng tiền trao cháo múc với Jaejoong – mà ở đó anh sẽ làm bất cứ điều gì để đem lại lợi cho hắn, mặc dù hắn đã sớm biết mình không thể không cứu người con trai kia. Khoảng thời gian sau này, khi tìm lại được Jaejoong, Yunho hầu như thể hiện rõ rệt tình cảm của mình cho Jaejoong, cũng như Junsu, Yoochun, Siwon, Hankyung đều chắc chắn về tình cảm của Yunho cho Jaejoong, thì ngược lại Jaejoong hết lần này đến lần khác phủ nhận nó, tuy đôi khi nó đã quá rõ ràng qua lời nói và qua cái nhìn của Jaejoong, “Tuy rằng hầu hết thời gian hắn sẽ vẫn nói móc và châm chọc, lấy sự khó xử của tôi làm niềm vui thích, nhưng có những thời điểm sẽ vô tình toát ra những cử chỉ dịu dàng quan tâm, chúng cơ hồ làm cho tôi tưởng rằng, thời gian chúng tôi không gặp mặt trước kia hắn luôn luôn rất hoài niệm tôi.”, “Đừng làm chuyện mình sẽ phải hối hận”, “Thân thể của anh không thể để người khác đụng vào.”. Sau khi hắn phát hiện ra Kim Jaejoong mới là chủ nhân của miếng ngọc bội, hắn ra sức bù đắp cho Jaejoong, nhưng đối với Kim Jaejoong không tin tưởng hoàn toàn vào tình yêu của Yunho, sau khi bắt gian tại giường một Kim Junsu quần áo xộc xệch và một Jung Yunho say rượu mới tỉnh ngay trong phòng của hắn, anh ta liền bỏ đi, hắn có níu kéo chứ, hắn rất muốn giải thích rằng hắn không có làm những chuyện kia, nhưng đứng giữa lựa chọn bóp chết anh ta ngay tại chỗ hoặc để anh ta đi, hắn đành phải để cho anh đi. Cho đến khoảng cuối truyện, khi Park Yoochun dùng Jaejoong để uy hiếp Yunho, hắn vẫn thản nhiên nói “Park Yoochun, mày có thấy mày ngu không? Dùng Kim Jaejoong uy hiếp tao?! Hữu dụng sao?” nhưng lại dùng chính thân mình để đỡ đạn “Kim Jaejoong!! Nghe cho kĩ đây!! Mạng anh là của tôi! Chỉ thuộc về một mình tôi! Ai cũng không được chạm vào anh!! Không có phép của tôi, anh càng không được đi tìm cái chết!! Có nghe thấy không hả?! Tên khốn kiếp này!!.”Ngay cả vào lúc sắp sửa mang Jaejoong đến cho Kawamura như bản giao kèo, Yunho vẫn không ngừng tìm lí do để tha thứ cho người con trai kia, hắn bắt đầu cấp bách muốn Jaejoong cầu xin hắn, hắn biết rằng chỉ cần Jaejoong làm điều đó, hắn ngay lập tức có thể thanh thản mà giữ anh lại, có thể sẵn sàng vì anh mà đối đầu với Kawamura. Nhưng Jaejoong đã không. Và điều đó khiến Jung Yunho buộc phải giao anh cho tên Nhật kia, rồi ngay sau đó lại hối hận và phái người liên tục tìm kiếm Kim Jaejoong về. Để khi chứng kiến Jaejoong cùng đường gieo mình xuống dòng sông, hắn chỉ có thể bất lực thốt lên ba tiếng “Jaejoong ah”. Có lẽ, trước đó, Jung Yunho đã làm rất nhiều việc có lỗi với Kim Jaejoong, nhưng hắn đáng được tha thứ khi bỏ ra 10 năm im lặng làm “Anh câm” để có thể chăm sóc cho một Kim Jaejoong mù loà, 10 năm thanh tẩy của cả hai người, 10 năm lắng đọng để nhìn lại, và sau đó có lẽ là tha thứ lẫn nhau. Nhân vật Jung Yunho trong truyện không phải hiếm trong các bộ trung văn YunJae, nhưng Jung Yunho ở đây có gì đó khiến tôi thấy thích hơn hẳn, rất tiếc, nội tâm nhân vật Jung Yunho vẫn chưa được miêu tả rõ ràng thông qua ngoại truyện ngoài lời kể lại của hắn, nên tôi đã và đang rất chờ mong bản chỉnh sửa trên sách của tác giả – với phần miêu tả nội tâm Jung Yunho nhiều hơn.
Một nhân vật khác trong truyện mà có thể xem như mang vai trò chủ chốt trong diễn biến câu chuyện là Kim Junsu. Kim Junsu trong Checkmate – khác hẳn với hình ảnh Kim Junsu kinh điển trong các bộ Trung văn YunJae khác – không phải là nhân vật được thêm thắt vào, hay cười “eu kyang kyang”, mang lại bầu không khí thư giản cho người đọc – cậu vẫn mang nụ cười tựa ánh mặt trời, nhưng nội tâm lại sâu sắc hơn rất nhiều, có thể gọi là “thâm độc”, cậu đã được mẹ dạy dỗ từ bé rằng phải biết giành lợi thế về phía mình, biết đâu sẽ được thừa kế gia sản, nhưng cậu lại không hề muốn làm thế với Jaejoong – người anh cậu yêu thương. Kim Junsu ấy cũng đã thốt ra câu này “Em không bệnh! Em không điên! Anh, đời này em chỉ yêu có một người, mà người đó lại chính là đàn ông, như vậy thì có gì sai quấy?!”. Cậu biết anh trai mình thích Jung Yunho, còn Jung Yunho thích mình, cậu sẵn sàng ra đi cùng Yoochun để làm hài lòng anh trai mình, nhưng đồng thời không muốn sang Anh vì sợ cách anh trai quá xa. Tình cảm của Kim Junsu với Kim Jaejoong khiến ngay cả Park Yoochun cũng khó hiểu, và rồi quyết định làm lơ nó. Kim Junsu yêu Park Yoochun, nhưng đồng thời cũng rất gắn bó với anh trai mình, cậu quyết định làm nhân vật phản diện chỉ vì có thể được anh trai màng đến, khác với độc giả nghĩ, Kim Junsu không thích Jung Yunho, và ngược lại, xem Yunho là địch thủ vì đã cướp đi sự chú ý của Kim Jaejoong mà nó vốn là của cậu, vào ngày sinh nhật của Kim Jaejoong, Kim Junsu đã rất vui mừng mang quà của mình vào cho Jaejoong, nhưng tất cả nhận lại chỉ là “Yunho đâu?” từ người anh mình yêu thương và quan tâm hết mực, và Junsu đã ngừng lại hồi lâu trước khi nói dối với Kim Jaejoong rằng Jung Yunho không hề nhớ sinh nhật anh. Tuy nhiên, những điều này càng khiến Junsu rơi vào đau khổ khi anh trai căm ghét vì nghĩ mình muốn giành lấy Yunho. Cuối truyện, Junsu đã chịu một viên đạn từ Park Yoochun – người đang nhắm vào Jaejoong và Yunho, hành động này càng chứng minh tình yêu mạnh mẽ Junsu dành cho Jaejoong. Kết thúc truyện, Junsu sẽ mãi trong trạng thái thực vật dưới sự chăm sóc của người thân, có lẽ, đây cũng không hẳn là một Bad Ending với Junsu, vì cậu đã không phải thầm khóc nữa rồi.
Ngoài những nhân vật chính ra, tôi còn ấn tượng với nhiều nhân vật khác trong Checkmate. Đó là một Park Yoochun yêu Junsu tha thiết nhưng lại vì hận thù làm mờ mắt, quyết định mang người yêu đến bên kẻ địch; đó là một thiếu niên nghèo vì đem lòng yêu mến Kim đại thiếu gia nên vì anh ta mà sẵn sàng giết nhiều người; đó là một kĩ nam Nian Chun xinh đẹp với đôi mắt u buồn; là một Kawamura mê mẩn Kim Jaejoong – viên ngọc của Thượng Hải – đến tột cùng; là một Bae Seul Gi đáng thương bị chính chồng mình hắt hủi – nhưng đến cuối vẫn ân cần chăm sóc cho người đó; đó là cha Peter có tính hiếu kỳ và lại trẻ con – người gợi Yunho nhớ đến Jaejoong. Tất cả nhân vật đều góp phần tô điểm một màu sắc khác nhau vào câu chuyện, và thật tuyệt, tôi nghĩ câu chuyện ấy sẽ không hoàn hảo đến vậy nếu thiếu đi bất cứ một nhân vật nào trong nó.
Đến với Checkmate là đến với một Thượng Hải đầy tranh đấu và tham vọng. Bạn sẽ thất vọng nếu trông chờ ở Checkmate một câu chuyện tình “đẹp như mơ” hay đầy những chi tiết ngọt lịm như đường giữa hai nhân vật chính. Thượng Hải ở Checkmate là một xã hội mà ta phải dùng đến đầu óc, vũ lực mới có thể tồn tại. Tôi không hề thích đọc những Trung văn lấy thế giới ngầm làm bối cảnh – nhưng với Checkmate, tôi lại bị cuốn hút bởi bối cảnh Thượng Hải phồn hoa của thế kỉ 19 – 20, là sàn đấu cỡ lớn của những người muốn tranh quyền đoạt lợi, xưng bá thiên hạ. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Checkmate thiếu đi những chi tiết lãng mạn cần có và vừa đủ của một bộ truyện thông thường. Những cảnh tôi ấn tượng nhất trong Checkmate không phải là những chi tiết làm tình “đặc biệt” của hai nhân vật chính mà lại là những giây phút đáng yêu hiếm hoi trong truyện: hương vị ngọt ngào của kem dương mai tan trong miệng Jaejoong, phép thuật của con số bảy thần thánh, buổi dạo bộ trong ngày tuyết rơi của Yunho cùng Jaejoong… Tôi nghĩ, Hoa Âm đã rất thành công, ít nhất là với tôi, khi khiến tôi muốn được một lần nếm thử cái vị chua chua ngọt ngọt của kem dương mai; muốn một lần đứng giữa chợ đêm nhắm mắt lại và đếm đến bảy; muốn thử cùng người mình yêu thương đi dạo trong trời tuyết rơi; và muốn được một lần đến với Thượng Hải và hoà mình vào chính nhân vật và cảm xúc của họ.
Một điều quan trọng nữa khiến Checkmate là bộ truyện yêu thích của tôi là bởi vì diễn biến khá nhanh của truyện, trải qua 24 chương chính văn, Checkmate khiến bạn chưa kịp vui mừng đã phải đau khổ, chưa kịp cười hả hê đã phải khóc rấm rứt. Chương cuối truyện có thể nói mang một mùi vị ấm áp cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn xen lẫn chút bi thương, trái ngược hẳn với hai mươi ba chương còn lại. Nếu nói hai mươi ba chương kia mang một màu sắc xanh đen u ám, thì chương cuối cùng đối với tôi mang một màu cam vàng, là màu nắng tỏ trong đôi mắt Jaejoong – là cái nắng ấm áp đến mê mẩn lòng người vào ngày gặp nhau đầu tiên của họ. Kết cục của Checkmate là một cụm Happy Ending thật đáng yêu, mặc dù kết thúc chỉ mới dừng lại tại thời điểm Jaejoong phát hiện ra “anh câm” chính là Yunho, nhưng chúng ta đều biết, những người có tình rồi sẽ tìm thấy nhau đúng không?
Và nếu phải đánh giá Checkmate trong một câu duy nhất, đó sẽ là: Một tiểu thuyết đam mỹ không thế không đọc. Xin cảm ơn Hoa Âm vì đã sáng tác ra một tác phẩm trên cả tuyệt vời như thế này, cũng như cảm ơn ss King vì đã bỏ nhiều tâm sức ra để chuyển ngữ nó một cách hoàn hảo nhất, công sức của mọi người rất đáng để trân trọng.
16.03.2014