“Đời người như một giấc mộng, vật đổi sao dời, đúng đúng sai sai, ân ân oán oán, chẳng qua chỉ lặng lẽ như mặt trời mặt trăng, như dòng nước trôi đi cuốn theo mọi vết tích, cái khó là ở chỗ người ta không chịu từ bỏ chút si niệm của lòng.”
“Ngày người đạm nhiên nói ra một chữ “muốn” là ngày chạm tới chìa khoá mở của trái tim ta. Lúc người ném ô đứng cạnh ta dưới gió mưa, một nỗi đau cùng chia, hai tâm tình cùng chịu, trái tim ta vốn đã thuộc về người mất rồi…”
“Vì yêu mà giận, vì yêu mà hận, vì yêu mà khờ, vì yêu mà chấp. Rời xa rồi mới thấy, giận khờ hận chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư…”
“Những điều hồi trẻ chúng ta tưởng rằng không thể chịu đựng, chúng ta đã chịu. Những thứ hồi trẻ chúng ta cho rằng không thể đánh mất, chúng ta đã mất.”
“Một là đừng gặp gỡ, để khỏi quyến luyến nhau. Hai là đừng quen biết, để khỏi tương tư nhiều.”
“Thì ra tình yêu của đế vương là thế này đây, chẳng qua chỉ là liếc nhìn trong thoáng chốc.”
“Có lẽ họ muốn cô ấy cũng được như mẫu thân gã, mãi mãi là bông hoa cao quý nhất trên thảo nguyên. Có người đàn ông sẵn lòng tặng cả thảo nguyên khi nàng muốn ruổi ngựa, sẵn lòng kéo mã đầu cầm khi nàng muốn nhảy múa, và chầm chậm đợi nàng khi nàng lạc bước chân.
“Vòng xoay ngựa gỗ tuy đẹp nhưng cũng thật tàn nhẫn. Cứ ngỡ người đã ở trong tầm tay nhưng thật ra chỉ mãi ở phía sau, vĩnh viễn không chạm tới được.”
“Nếu sinh ra kiếp nữa, xin đừng dùng nước mắt trả người…Không gặp chẳng tương tư, chỉ sợ rằng nếu được chọn lần nữa, vẫn chọn tương phùng…”
“Âm thanh không nghe thì tan biến. Đa tình thường buồn vì vô tình. Con người vô tình mới tránh xa được phiền não.”
“Tất cả phụ nữ đều rất ngốc, biết rõ là trước mặt có lửa mà vẫn muốn xông tới chỉ vì một chút ấm áp có thể có được.”
“Nhược Hy, bây giờ ta là hoàng đế, nàng muốn thêm muối thì cứ thêm muối, muốn đổ giấm thì cứ đổ giấm, sao cũng được. Ta chỉ cần nàng sống thật vui.”
“Lòng vốn yêu, miệng nói ra chỉ lại toàn lời oán hận. Lòng muốn gần, mà lại càng nắm càng xa.”
“Nỗi nhớ nhung không nơi giải tỏa, từ trái tim lan đi khắp thân thể, đêm đêm ngày ngày, tâm tâm niệm niệm chỉ một mình chàng. Lìa xa rồi mới biết ở nàng đọng toàn dấu ấn của chàng, viết theo lối chàng viết, uống loại trà chàng uống, dùng kiểu dáng đồ sứ chàng ưa, chuộng loài hoa chàng thích, ghét nắng gắt, kết mưa phùn…”
“Vì sao cứ phải nhất thiết đi xa rồi mới nhận ra mình yêu đến mức không bao giờ có thể từ bỏ?”
“Vì sao cứ nhất thiết phải làm người mình yêu đau lòng rồi mới biết thì ra mình còn đau hơn gấp bội.”
“Vì sao cứ nhất thiết phải giữ mọi chuyện trong lòng rồi u uất trong khi có những chuyện có thể chia sẻ?”
“Vì sao yêu mà không thể hiện điều đó với người mình yêu một cách rõ ràng, để rồi đào sâu thêm sự hiểu lầm và khoảng cách của cả hai? Đa tình khổ hơn vô tình biết bao nhiêu, vì sao biết thế mà vẫn cố chấp đến thế, để rồi ai cũng đau khổ cả?”
“Bi thương một mối sầu trăm bận. Lòng vốn đều hướng về nhau, cớ chi càng bước càng xa. Lời cuối cùng ai oán, khóc rằng “Hắn đến cuối cùng vẫn không tha thứ cho ta. Mà không, là không để ý gì đến ta nữa”. Giữa mưa hoa anh đào khuất bóng, sẽ vĩnh viễn tan đi chẳng có trên đời.”
“Cho đến cuối cùng, chỉ còn nuối tiếc không nguôi. Vốn thuộc về nhau, chỉ là tự bản thân chưa bao giờ dám chắc chắn.”
“Vì thương mà sầu mà bệnh, vì thương mà sợ mà lo. Dứt thương không còn sầu bệnh, lo sợ làm sao tìm về? Vì yêu mà đau mà ốm, vì yêu mà hãi mà kinh. Thôi yêu không còn đau ốm, kinh hãi làm chi được mình. Bởi thế đừng thương yêu, lỡ biệt ly là khổ. Không yêu thương ruồng bỏ, bịn rịn chẳng vương tơ.”
“Nếu nói đến bọn họ trong lịch sử thật sự, thì đó đều là những tiền nhân xương cốt sớm tan thành gió bụi, đâu còn gì chắc chắn để hậu thế đánh giá? Nếu lại xem bọn họ như nhân vật trong sách, thì phải nhớ những nhân vật ấy do một con người có hỉ nộ ái ố có tư tâm viết ra. Ta không thích cái cảm giác mình thích hay ghét họ đều là do tác giả chi phối từ trước, nên chỉ đọc vậy thôi.”
“Khi một người thờ ơ nói ra hai chữ ‘muốn có’, người ấy đã nắm được chìa khóa mở cánh cửa trái tim thiếp. Khi người ấy ném ô đi, ở lại cùng thiếp trong mưa, chị…u đựng, đau khổ, thiếp đã hoàn toàn mở lòng mình với người ấy. Khi người ấy bảo vệ thiếp, dùng tấm lưng mình chắn tên, đời này của thiếp đã không thể quên được người ấy nữa……”
“Vì yêu mà sân, vì yêu mà hận. Vì yêu mà si, vì yêu mà niệm. Từ khi ly biệt, sân, hận, si, niệm đều đã hóa thành từng giọt tương tư. Không biết lúc này người có còn oán thiếp, hận thiếp, buồn thiếp, giận thiếp nữa không? Dưới giàn dây leo, ở nơi trăng thanh gió mát, giữa bút, mực, giấy, nghiên này, trong lòng Nhược Hi không có hoàng đế, chỉ có con người đã lấy đi hồn phách thiếp, chỉ có Tứ gia, một mình Tứ gia, mà thôi.”
“Nhớ nhau, ngóng nhau, mà không được ở bên nhau, đa tình khổ hơn vô tình biết bao nhiêu, ruột sầu nát tan từng đoạn, viết thư hồi tưởng lúc bên ai, lệ rơi nhòa chữ trên giấy lụa, hành lang quanh co sâu thẳm, chờ mong lúc gặp lại người.”
“Rời xa rồi mới thấy, giận – khờ – hận – chấp, tấc tấc đều hoá thành nỗi nhớ tương tư. Chẳng biết người lúc này người có còn oán – hận, buồn – giận ta không?”