Chú ý: Tất cả bài review mà Xám viết đều là review có tiết lộ nội dung.
Tên gốc: Xuyên qua làm ruộng chi bần gia nữ
Tác giả: Đao Giết Heo Ôn Nhu
Đây hẳn là quyển tiểu thuyết hay nhất và lấy đi nhiều nước mắt của Xám nhất trong năm nay. Tác giả Đao Giết Heo Ôn Nhu thật sự là một tác giả có phong độ tốt, quyển nào cũng có nội dung và chất riêng của mình. Xám hầu như đã đọc hết tác phẩm của Đao Giết Heo Ôn Nhu, tất nhiên có quyển hay quyển chưa hay lắm, nhưng tựu chung tất cả truyện của tác giả này đều làm cho Xám đọc hết và còn đọc đi đọc lại, chứ ko drop hoặc bị bức xúc bung cúc.
Bần Gia Nữ chia làm 4 phần nội dung chính. Phần đầu là tuổi thơ cơ cực nghèo khổ của gia đình nữ chính Tiểu Oản; phần hai là gả cho người, làm mẹ đơn thân; phần ba là quá trình sinh sống cọ xát lá mặt lá trái với nam chính; phần bốn là cuộc sống trung niên và về già của Tiểu Oản. Truyện rất là dài, dài lắm.
Trong các truyện điền văn Xám đọc qua, thì nữ chính Tiểu Oản của quyển này là cô gái xuyên có hoàn cảnh cùng cực và bi đát nhất. Tiểu Oản xuyên qua khi cuộc sống ở hiện đại đang khá là bình thường ổn định, không thù tình cũng không phải lẻ loi cô đơn. Cô xuyên vào bé gái Trương Tiểu Oản đã chết vì đói. Một cô bé con nhà nghèo rớt mồng tơi, dưới nách có hai đứa em trai suy dinh dưỡng ngô nghê, trên đầu có một người cha yếu đuối khờ nhược và một bà mẹ khắc khổ bụng mang dạ chửa vẫn phải ra đồng cày cuốc kiếm ăn.
Tiểu Oản xuyên qua nơi nông thôn sâu xa hẻo lánh, nhà có mấy mẫu ruộng cằn, nghèo đến nỗi nguyên thân sinh sinh đói chết là đủ hiểu. Nếu không phải ở thế giới này người ta không biết cây nấm ăn được, thì cả nhà Tiểu Oản chắc sống không qua mùa đông.
Nói thật ra, Tiểu Oản có chút thánh mẫu, tính cách thiên về thỏa hiệp. Xuyên qua nơi này, nếu không phải vì hai đứa em trai thơ dại làm khơi dậy tình thương và lòng bù đắp cho tình thân kiếp trước, thì có lẽ Tiểu Oản đã đi chết lần nữa để thoát khỏi kiếp người bĩ cực này. Vừa xuyên qua, chưa kịp thích nghi, chưa kịp tiếp nhận sự thật, thì đã bị miếng ăn vật tơi bời. Nàng cố gắng sống, cố gắng tìm thức ăn, dùng thân xác của một cô bé 9 tuổi đi sâu vào rừng săn thú. Dưới cái nhìn bất lực của đôi cha mẹ khắc khổ, nàng vào rừng lên núi cũng chỉ vì miếng cơm cho cả nhà, cho đứa bé trong bụng mẹ nàng. Gia đình Tiểu Oản nếu không có nàng thì đã chết sạch, một gia đình toàn những người bất lực với sinh tồn, không phải vì họ lười họ dở, mà vì cuộc đời nó là như thế, đói kém làm người chết đói, lạc hậu làm người không dám bước ra, phong kiến hủ tục hạn chế con người ta. Đây là một quyển điền văn thực tế, thực tế đến nỗi đau lòng.
Hoàn cảnh của gia đình Tiểu Oản đã bi đát như thế rồi, mà họ hàng hai bên lại càng kinh khủng khiếp. Bà nội ruột thịt đã không thương thì chớ, thiên vị cũng thì thôi, đằng này qua vay chút lúa về ăn cũng là van xin lạy lục, vay được về nấu cháo loãng ăn thì sau cũng lo cong đít lên làm để trả lại gấp mấy lần. Mà bên nội như thế bất quá cũng chỉ là vật chất đá nhau. Còn cậu của Tiểu Oản, gián tiếp hại đời mẹ nàng, chờ nàng lớn lại hại cả đời của nàng. Mở màn cho cả tấn bi kịch sau này của Trương Tiểu Oản.
Khó khăn lắm sống được lớn lên, nhưng chưa kịp thở ra một hơi thì bị ông cậu nay đã làm quan tìm tới bắt gả vào danh môn vọng tộc, nhằm liên kết chính trị. Haha, một thôn nữ, mặt mũi bình thường, làn da thô ráp, vết chai đầy tay, quanh năm suốt tháng săn thú cuốc rau mà gả vào thế gia, gả cho một tướng quân lớn lên trong nhung lụa, gả cho một tướng quân chỉ thích các cô nàng xinh đẹp liễu yếu đào tơ, da như trứng bóc mắt đong đầy tình. Khỏi cần phải nghĩ, cũng đừng mong chờ nam chính này có khẩu vị đặc biệt mà yêu Tiểu Oản. Tiểu Oản gả vào chưa ngồi nóng chỗ, mặt chồng chưa kịp ngó đã nhận hết tủi nhục. Nàng nghĩ, như vậy cũng hay, chờ vài bữa nữa nàng bị đưa đi nơi khác sống bình lặng cũng sẽ qua, gia đình nàng sẽ bình yên, nhưng không, cậu nàng lão không chịu ah, lão bắt nàng và nam chính phải có danh có thực. Ép hắn vào phòng phá thân nàng, một lũ quỷ ở ngoài rình coi.
Lúc đọc truyện, Xám nghĩ, ah nữ chính não tàn. Tại sao một người hiện đại xuyên về cổ đại lại vì một đám người xa lạ mà hi sinh nát banh như thế? Lòng người ah, thật là một bước sai từng bước sai, nhưng nếu được làm lại thì Tiểu Oản vẫn sẽ lựa chọn như ban đầu thôi, có lẽ đây là cái nhân thiện cái đáng quý của nàng ấy.
Đến đây, cuộc đời của Tiểu Oản bước sang trang mới, nỗi bất hạnh mới. Nàng có bầu, một lần trúng thưởng. Lúc phát hiện ra thì nàng đã bị đưa đến nông thôn ở vài tháng rồi. Nàng giấu nhà chồng. Đứa bé là của nàng, thân thuộc nhất trên đời này, vật quý báu nhất mà nàng có. Nàng suy nghĩ thật nhiều khi sinh nó ra, nàng sinh nó ra có nghĩa là nàng đã làm lựa chọn, lựa chọn cả cái cuộc đời đau khổ này nàng sẽ sống vì nó, hi sinh vì nó, suy nghĩ vì nó, tất cả tất cả những gì nàng làm là chịu trách nhiệm luôn cả cuộc đời nó. Nếu nói về nhân vật chính đi, truyện này có đến 3 nhân vật chính, nữ chính Trương Tiểu Oản, nam chính Uông Vĩnh Chiêu và nam chính thứ ba là đứa con của hai người: Uông Hoài Thiện.
Trương Tiểu Oản là con dâu cả của Uông gia, Uông Hoài Thiện là đích trưởng tôn của Uông gia. Và hai mẹ con họ đói thì lên núi săn, khát thì ra suối uống, những cảnh Tiểu Oản ôm con chăm con cô đơn một mình trong cái nghèo, những cảnh Tiểu Oản nuôi nấng dạy dỗ cậu bé hiếu động và có tính cách bạo lực như Hoài Thiện làm người đọc vô cùng xót xa. Có thể nói nguyên phần truyện này khắc họa lên tình yêu tình mẫu tử vô cùng cao thượng và đẹp đẽ của Trương Tiểu Oản dành cho cậu bé con của nàng. Một thân một mình nuôi con đã khổ, mà đứa con của Tiểu Oản còn lớn lên trong hoàn cảnh quá khác biệt so với thân phận của nó, tính cách bạo lực hung hăng không kiềm chế được của nó càng làm cho Trương Tiểu Oản vất vả và cực khổ gấp trăm ngàn lần.
Ấy thế mà biết đâu sống khổ như vậy nhưng lại tự do, hai mẹ con lại vui. Tiếc là ngày bình an thường ít ỏi. Uông gia biết về sự hiện diện của Uông Hoài Thiện, Uông gia bắt hai mẹ con trở về! Những đoạn viết về cảnh nhận hết nhục nhã tủi hổ của Trương Tiểu Oản và tâm lý biến đổi liên tục của cả hai mẹ con khi trở về Uông gia đọc mà phẫn nộ và chua xót vô cùng. Đọc đến đoạn Uông Hoài Thiện đánh Tiểu Oản hộc máu rách mặt mà Xám chỉ muốn chui vô truyện ngược chết thằng oắt con và đập luôn con mẹ của nó cho tỉnh ra. Uông Hoài Thiện có yêu mẹ nó không? Yêu chứ, nó rất yêu, nhưng nó lại giống cha từ ngoại hình tới tính cách. Nó chỉ là đứa bé 3 tuổi, nó không hiểu chuyện. Nó không biết là mẹ nó phải nhịn phải chịu nhục ở nhà họ Uông để được gần bên nó, còn nó, nó chỉ biết người ta ăn hiếp mẹ nó, thế mà mẹ nó lại đánh nó.
Nếu lúc đó là Tiểu Oản thì sẽ đau đớn thế nào nhỉ? Cái đau của một người hiện đại xuyên về cổ đại, sống như 1 con chó ở đáy xã hội, mặc người làm nhục, mặc người khinh khi.
Nam chính hắn ở đâu? Hắn ở với biểu muội hắn, ở với tiểu thiếp của hắn. Sinh mấy đứa con, sống khỏe. Còn Tiểu Oản, khác gì là vết nhơ trong cuộc đời hắn đâu? Bố thí cho nàng và con trai nàng một cái liếc mắt đã là ân huệ hơn trời.
Hỏi sao Uông Hoài Thiện không hận? Còn Tiểu Oản có hận hắn không? Không! Người thật sự gây ra bi kịch của nàng là cậu của nàng, còn Uông Vĩnh Chiêu cũng chỉ là một con cờ bị bắt ép giống nàng mà thôi. Nàng có tư cách gì hận hắn? Hắn chịu hạ xuống thân mình quý giá đụng vô nàng đã là nàng làm nhục hắn rồi. Vậy đấy, cái tư tưởng ở cái thế giới này nó là như vậy đấy. Nếu nàng hận thì nàng chẳng thể sống nỗi nữa.
Nhưng Tiểu Oản ko phải là người ngu, nếu ngu nàng đã không sống tới bây giờ. Uông gia cũng không phải luôn đầu xuôi đuôi lọt. Trong vòng vài năm mà triều đại nàng sống đã đổi qua mấy vị vua. Triều đại biến thiên dẫn đến gia tộc theo võ như Uông gia cũng lên lên xuống xuống.
Lúc Uông gia bại, hài hước là cả nhà họ Uông phải lết về nông thôn nương nhờ Tiểu Oản. Lúc thiên tai xảy ra, Uông Vĩnh Chiêu cũng phải dựa vào Tiểu Oản để nuôi cả nhà họ Uông. Đổi lại, giữa trần đời hỗn loạn Uông Vĩnh Chiêu cho mẹ con hai người một mảnh an yên. Trương Tiểu Oản biết, để sống được giữa thế giới này, để con trai của nàng có một tương lai tươi sáng thì bắt buộc phải có Uông Vĩnh Chiêu giúp đỡ. Con của nàng nếu chỉ có mình nàng thì sẽ chẳng là ai trong cõi đời này. Thế nên Tiểu Oản lại thỏa hiệp. Nàng chính thức trở lại vị trí của mình, làm chính thê của Uông Vĩnh Chiêu, làm con dâu trưởng của Uông gia. Không tình yêu, chỉ có lợi dụng.
Uông Vĩnh Chiêu có yêu nàng không? Có. Nhưng hắn yêu bản thân hắn hơn nàng, Uông Vĩnh Chiêu người này có tính cách rất nhất quán từ lúc trai trẻ cho đến lúc hắn nhắm mắt xuôi tay. Ai được hắn yêu, hắn yêu vô cùng, ai bị hắn ghét, hắn ghét thậm sâu. Khi xưa hắn yêu tiểu thiếp, yêu biểu muội, ghét Tiểu Oản. Người hắn yêu hắn nâng như trứng hắn tìm đủ mọi cách lấy lòng. Người hắn ghét hắn hận không thể giết chết người ta luôn. Thế nên khi hắn yêu Tiểu Oản rồi, thì biểu muội, ái thiếp hay con trai của hắn hắn cũng vứt như giày cũ, không thèm bố thí chút tình cảm nào. Ngay cả khi hắn yêu Tiểu Oản hắn thương Tiểu Oản thì hắn cũng ghét luôn Uông Hoài Thiện, hắn biết Tiểu Oản không yêu hắn, cái mà giúp hắn giữ Tiểu Oản lại bên mình chính là tiền đồ của Hoài Thiện, nên hắn lo lắng cho Hoài Thiện để đổi lại sự ôn nhu ân cần của nàng, hắn ghen với con trai mình, hắn ghét đứa con này. Hắn muốn những đứa con khác với nàng, và với hai đứa con trai đó hắn yêu như trân bảo.
Uông Vĩnh Chiêu là một nhân vật rất nhất quán, là võ tướng sa trường, là “đại trượng phu” mang theo những đặc trưng tiêu biểu của nam nhân cổ đại. Cả đời này của hắn, hắn yêu Tiểu Oản nhưng hắn không nhân nhượng nàng, không sủng ái nàng, hắn chỉ là đem nàng để vào lòng, tham luyến sự ôn nhu, tham luyến những điều giả tạo những điều thật tâm những điều mà nàng làm cho hắn. Hắn cũng biết nàng không yêu hắn nhưng hẵn vẫn cố chấp giành giật tình cảm của nàng, dù là ít ỏi đi chăng nữa cũng không sao, chỉ cần nàng là của hắn, nàng ở bên cạnh hắn, nhiều lúc hắn cũng thấy bản thân thật hèn, làm một người đàn ông rất mạnh mà phải dùng tiền đồ của con trai để đổi lấy chút ôn nhu của vợ mình. Đôi khi Xám tự hỏi hắn có hối hận khi nhớ về những điều đáng giận mà hắn đã làm trong quá khứ với mẹ con nàng không? Mình nghĩ là không. Con người sắt đá như Uông Vĩnh Chiêu, đã làm là đã làm, lúc đó hắn làm như vậy có cái lý do của hắn. Hắn làm được thì cũng nhận được. Hắn tự nhiên có cách để những điều trong quá khứ trở nên hiển nhiên, trở nên không tệ hại như vốn dĩ.
Truyện có rất nhiều nhân vật, trải dài từ khi Tiểu Oản 9 tuổi đến khi nàng 80 mấy tuổi chết đi. Cuộc đời của Tiểu Oản ah, chồng nàng mất trước nàng đúng 1 tháng. Còn con trai yêu của nàng, chỉ chờ nàng vừa ra đi là hắn cũng nhắm mắt xuôi tay ngay trong đêm (viết tới đây Xám nhớ lại mà rơi nước mắt) bởi vì hắn không muốn mẹ hắn buồn ah. Cái thân thể rách nát của hắn ngày ngày cố gắng uống thuốc cầm cự chỉ vì để chết sau mẹ hắn. Hắn sợ mẹ hắn lại vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà khổ.
Nhân vật Uông Hoài Thiện này, sống 1 đời ngập ánh hào quang, là vị vương gia khác họ duy nhất của vương triều, là chiến thần sát phạt tứ phương, nhưng hắn lại sống một cuộc đời thật đáng thương. Cuộc đời hắn, cố gắng nổi bật, cố gắng hơn người để mang mẹ hắn thoát đi, nhưng khi đứng trên đỉnh vinh quang rồi hắn mới hiểu ra mẹ hắn đã đem cả đời nàng bồi vào trong mới có hắn ngày thành công. Chính hắn tự chọn cho mình người đầu ấp tay gối, nhưng lại thất bại ê chề, trên đời này ngoài mẹ hắn ra, có ai thật sự đem hắn để vào lòng, hi sinh tất cả cho hắn đâu. Cuộc đời Uông Hoài Thiện, nếu phải so sánh, Xám chỉ có thể liên tưởng đến một nụ cười buồn.
Tất nhiên truyện không chỉ có 3 nhân vật này, mà còn có rất nhiều những nhân vật khác, những tình tiết cảm động, trăn trở, ngàn vạn sắc thái của cuộc đời, và những triết lý xây dựng nên nhân sinh quan của từng nhân vật.
Viết quá dài rồi, không thôi Xám muốn viết thêm về Tĩnh vương phi, về Uyển Hòa công chúa, về Trương Tiểu Muội, về Mộc Như Châu, về Uông Hoài Mộ…
Thật sự là 1 quyển tiểu thuyết ngôn tình rất xuất sắc.