Thứ 3, ngày 19/01/2021
Tối qua, mình vừa click vào đọc thể loại truyện mà mình nghĩ là sẽ không chạm lại từ sau khi lọt hố Phối Giác và Hoa Hoa Du Long, đúng, chính là tra công. Nhưng cuộc sống mà, ai rồi cũng có lúc tự vả thôi, bất kể ngoài đời hay trên mạng. Bây giờ thì để mình kể cho các bạn nghe hành trình tự vả suy ngẫm của mình! :))))))
Tên truyện: Nương Nương Khang (dịch: Ẻo Lả)
Thể loại: Đam mỹ hiện đại, ngược tâm, có cưỡng, tra công nhược thụ(là nhược chứ không tiện nha), HE.
Nhân vật: Thiệu Quần(aka Thiệu Quần què, Thiệu Tra, trưởng tra đoàn, Thiệu cô hồn, Thiệu trẻ trâu, Thiệu nhát gan….) x Lý Trình Tú(aka Tú Tú, Tiểu Tú, A Tú….)
Phụ diễn: nhóm bạn quá quắt của Thiệu tra, Lê thúc thúc ôn nhu vô hạn…
Vắn tắt: Quá trình tự vả nghiền ngẫm tác phẩm của mình như này:
— Tôi khi nghe mọi người nhắc đến 3TH và tra đoàn 188: Ủa đam mỹ cũng có boy group luôn ghê dzậy, không lẽ tác giả nhà này viết hệ liệt mấy chục anh của 1 boyband?? (lúc ấy tôi không đếm người, chỉ tưởng group này tập hợp toàn bộ công thụ).
— Tôi khi thấy mọi người khen 188 đẹp trai vcl mỗi tội tra cũng vcl: Không hợp gu, bye, kiên định nói không với tra tiện.
— Tôi khi fan tra đoàn và người khác tranh cãi trên cfs: 3TH nổi thiệt, cơ mà cái tra đoàn này tra cmn cả đoàn vậy nuốt nổi thiệt à???
— Tôi khi thấy Thiệu Quần què được spam quá nhiều: Trưởng đoàn? Tra nhất? Hành thụ nhất? Fan lẫn anti đặt tên chuẩn mòe luôn, đồ dòng thứ quần què đ* đượi!! 😤😤😤
— Tôi khi đang chán muốn lưu bookmark truyện đọc dần: Ơ tự nhiên não nó bảo tay click vô tra đoàn hệ liệt là như nào? Nhất định là mấy cái cmt lẫn post như Thiệu Quần què, Tống cô hồn, Đìm Tưn, Lê thúc thúc, Ngọc lú… ảnh hưởng đến mình. Thế là tôi đơn giản lưu bookmark 3TH lại. 🙂
— Tôi khi xoi mói hệ liệt: Ờm tận 10 bộ lận à, tác giả kinh thật, dây mơ rễ má qtqđ chứ đùa, xem bộ nào ngắn nhất nào…. Nương Nương Khang?(tôi chỉ lướt qua độ dài vài bộ, chả biết đúng không nữa 😅) Nói thật với các thím, cái tên NNK với Nhất Túy Kinh Niên khiến tôi ngỡ đây là truyện cổ trang 🤦♀️ sau đó thấy chú thích NNK nghĩa là ẻo lả tôi mới hiểu.
— Tôi khi muốn đổi khẩu vị truyện: vừa đọc 1 bộ vô hạn lưu linh dị xong nghẹn cảm xúc quá, trùng sinh cổ trang tinh tế khoái xuyên thì đọc quài rồi, mình tò mò, tuyệt đối chỉ đơn giản là tò mò vì sao Thiệu Quần lại là đoàn trưởng tra đoàn…
— Vẫn là tôi khi đọc 15 chương đầu: Lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh, bình tĩnh hít sâu một hơi nào, tự tưởng tượng mình chính là thằng quần què đó, có gia thế có tiền của mẹ mất sớm ba không chăm chị nuông chiều… Ok ok dịu rồi, trẻ con mà, chưa biến chất hút chích giết người đi cải tạo các thứ vẫn còn cứu được. Đọc tiếp, đọc tiếp, vì cái “truy thê sml” mà fan chắc cú nên đọc tiếp nào.
— Lại là tôi khi “nhảy cóc” đọc từ chương 40 trở đi cho đỡ đau lòng A Tú: May quá khúc này Trình Tú đã bỏ đi rồi, sắp ngược rồi… Lê thúc thúc ôn nhu vậy, một tôi chứ mười tôi đau khổ vì tình như Trình Tú cũng sớm gục rồi… Ơ hay Thiệu Quần què mày làm cđg vậy?… Gòi xong vừa nhục mạ vừa cư.ỡng hi.ếp Trình Tú như vậy chắc thành bóng ma tâm lý đến cuối đời mất. Thiệu Tra à, bỏ đi mà làm người!!
— Tiếp tục là tôi khi đọc đến chương 72, sau khi nhìn Trình Tú chuyển đến N+1 cái nhà rồi vẫn gặp Thiệu cô hồn, bị nó ám bị nó lay động cảm xúc, bị nó bí mật lấy tinh tử đi thụ tinh, cuối cùng nhìn nó bị dao gọt hoa quả đâm khi đang ẩu đả với Tiểu Quý: Hự! Người đâu… mau đỡ aigia, aigia… còn tiếp tục được… T_T
Cảm nhận:
Thực ra nếu xét từ góc độ bạn bè của Thiệu Quần mà nhìn thì sau những gì họ cùng gây ra cho Trình Tú mười năm trước lẫn đối xử của Thiệu Quần với Trình Tú trước khi cả hai tách ra, so với Thiệu Quần của hiện tại, thì không chỉ đơn giản là Thiệu Quần thay đổi, mà là hắn có bệnh, là bệnh thật ấy, bệnh treo cổ lên một nhành cây, còn vì nhành cây ấy mà không màng tất cả. Một kẻ duy ngã độc tôn có tất cả mọi thứ ngoại trừ tình yêu, lại có thể hèn mọn cầu xin A Tú rằng sẽ dâng mọi thứ cho anh, cho đứa con chưa thành hình mang dòng máu của anh nhưng lại mang họ Thiệu…
Biết sao giờ, đọc đoạn Trình Tú nghĩ Thiệu Quần là ánh sáng rực rỡ trong ký ức của anh dù cho bọn họ vĩnh viễn không thể như cũ, tôi vừa đau lòng cho ảnh vừa muốn $’@+):=?,”[{% thằng quần què đó ra, nhưng lúc Tú Tú thấy trời đất sụp đổ khi Thiệu Quần trúng dao ngã xuống, tôi lại thấy: Gòi xong, thế sao mà buông bỏ cho được, gương vỡ lại lành là chuyện sớm muộn.
Khi ấy tôi vừa thấy nực cười nhưng vừa thấy thương xót, người đàn ông, à không, đứa bé lầm đường lạc lối luôn cao ngạo khinh thường người khác nay lại nhiều lần tự hạ mình cầu xin tình yêu từ chính người bị hắn của vô tri tổn thương sâu sắc, còn vì người ấy đối địch với nơi dựa dẫm tính cách lẫn kinh tế của chính hắn, Thiệu gia. Bởi vì mất đi Thiệu gia, mất đi ba cùng các chị luôn cưng chiều hắn, hắn chẳng là gì cả, chỉ đơn giản là một thằng nhãi con hỉ mũi chưa sạch tính cách khó ưa dễ bị ghét bỏ. So với một người luôn không có gì trong tay, thì người có mọi thứ trong tay lại quyết định buông bỏ hết khó khăn hơn nhiều, đây là thực tế, không phải tư tưởng thiên vị. Tôi lấy ví dụ tôi là thằng không có gì vướng bận cả, không con cái không cha mẹ nghề nghiệp tà tà đi, so với một gã giám đốc công ty trầy trật gây dựng sự nghiệp vừa tiếc mạng vừa tiếc của, thì nếu tôi bị tay giám đốc đó áp bức đến tức nước vỡ bờ có khi tôi sẵn lòng cho một mồi lửa thiêu rụi nhà lão. Tôi đi tù vài năm thì lão cũng trắng tay. Người ta bảo thằng giàu sợ thằng liều mà. 😅
Về Thiệu Quần què, tạm thời bỏ qua mấy tiếng đồng hồ @)]<{#_$&/β cháu nó, nếu coi hắn như một người em mình nhìn lớn lên(nhìn thôi, không nuôi không dưỡng không chơi cùng không chung tư tưởng), hẳn sẽ vừa giận vừa đau lòng cho hắn. Hắn từng là một ông trời con phách lối, kế đến trở thành thằng nhãi trẻ trâu hèn nhát gây họa bỏ trốn, bẵng qua mười năm rèn giũa lại thêm phần phong lưu khinh người, gặp được A Tú chỉ biết hưởng thụ và đón nhận tình cảm của anh, trên cơ bản là cuộc sống của hắn vô cùng viên mãn, muốn gì được nấy. Bạn xem một người như vậy, bảo hắn từ bỏ cách sống sớm chiều quen thuộc, bảo hắn từ bỏ an nhàn hưởng lạc, bảo hắn từ bỏ Thiệu gia, bảo hắn hạ mình khẩn cầu người khác, có bao nhiêu khó khăn? Người càng kiêu căng đứng càng cao thì lòng tự trọng càng lớn, chuyện cúi đầu hạ mình nhận sai cầu xin tha thứ là một chuyện gì đó rất khó đối với họ, vì họ chưa từng phải bận tâm đến hậu quả nếu làm sai. Bạn có thể nghĩ là vì họ kiêu căng, tính cách như dẩm bla bla, nhưng chỉ đơn giản là xuất phát điểm của họ cao mà thôi. Nếu xuất phát điểm của bạn cũng cao như họ, không, là quá cao mới đúng, thì đến mở miệng nói lời xin lỗi cảm ơn một ai đó cũng là việc bạn cảm thấy khó hơn lên trời. À thì, cũng vì gia giáo nữa, cái này là bài ca muôn thuở rồi, mẹ mất sớm, ba bận rộn không nóng không lạnh, loạng quạng còn bị ổng dí súng vào đầu, các chị nuôi lớn cưng chiều, bất cứ vấn đề gì cũng có thể dùng gia thế và tiền bạc để giải quyết, thậm chí đám bạn còn hùa theo mọi lúc mọi nơi, tuyệt đối chưa từng có một lời chỉ trích sai lầm nào xuất hiện trong cuộc sống của mình, một người như vậy sao biết chữ “sai” viết thế nào? Một người như vậy sao hiểu được “bị tổn thương” là một chuyện kinh khủng nhường nào?? Đơn giản là nếu không ai dạy chúng ta điều đó, đừng nói là hắn, đến bạn và tôi có thể hiểu điều đó không? Ví như bạn và xung quanh không dạy con bạn rằng vượt đèn đỏ là sai, liệu nó có biết đó là sai không?? Một người như vậy, vĩnh viễn như vậy đối với họ không khó, thay đổi tư tưởng hành vi lối sống đối với họ mới là thử thách tận cùng. Mỗi khi hắn muốn nhận sai, bản tính ngạo mạn trong quá khứ sẽ giằng co với hắn, mỗi khi hắn hạ mình xin xỏ quan tâm từ A Tú, gia thế và tiền tài sẽ kêu gào mắng mỏ hắn hèn mòn, mỗi khi hắn run giọng cầu xin A Tú quay lại như xưa, bản tính phong lưu và cách sống hưởng thụ sẽ hành hạ suy nghĩ của hắn. Mỗi một lần hạ mình, mỗi một câu xin lỗi, mỗi một lời cầu xin đối với hắn đều là một sư khảo nghiệm cực kỳ hung tợn. Bạn và tôi mắng hắn khốn nạn, rác rưởi, ghê tởm, hèn mọn đều đúng, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận cố gắng của hắn.
Hắn chiến thắng bản tính của mình, bỏ đi sự hưởng thụ xa hoa lẫn oanh yến hằng đêm, tình nguyện ba ngàn gáo nước uống một mình A Tú, học cách dịu dàng chăm sóc một người, làm người đó vui vẻ, sợ hãi người đó bỏ đi không cần hắn nữa, kiên nhẫn sớm chiều kè kè bên người đó, dùng sự ngô nghê non nớt trong tình yêu biểu lộ tình cảm giành cho người đó. Tất cả dịu dàng kiên nhẫn bao dung độc chiếm của hắn dành hết cho một người, Thiệu Quần ở trên thần đàn chuyên khinh thường nhìn xuống mọi người nay tình nguyện ngã xuống xoay quanh một người đàn ông bình thường đến không thể bình thường hơn, còn có chút yếu đuối nhát gan, nhưng lại là người duy nhất khiến hắn tình nguyện hạ mình.
Về A Tú, cuộc đời của anh chỉ có khổ nhất không có khổ hơn, anh luôn tự hỏi rằng mình đã làm gì sai mà ông trời đối xử với mình như vậy, anh cực kỳ thiện lương lại dịu dàng ấm áp, nếu anh không gặp Thiệu Quần, nếu chiều hôm đó hai người không mơ màng xúc động mà hôn nhau, ác mộng cuộc đời anh đã không kéo dài đến thế. A Tú là một người an phận, không than trách mọi thứ quá nhiều, anh yếu ớt hèn nhát nhưng vô cùng mạnh mẽ có trách nhiệm, một đứa trẻ 14t nuôi mẹ già bị liệt, ai dám vỗ ngực kêu mình có thể? Một đứa trẻ bỏ học mẹ mất an tĩnh làm công qua ngày trả nợ hơn mười năm, ai dám nói mình sẽ làm được? A Tú chỉ là dễ mủi lòng, dễ trân trọng, Thiệu Quần đối tốt với anh vài ngày, anh đã xem đó là điểm sáng trong cuộc đời mình, khi bỏ học làm công cũng không muốn phải oán hận hắn và đám bạn. Thiệu Quần trở lại cho anh chút ấm áp ôn nhu, anh đã mừng rỡ như bắt được vàng, để rồi bị ngon ngọt nhất thời của hắn lừa dối không còn manh giáp. Sau này anh mới dần nhìn rõ hiện thực, tình yêu của anh và hắn không phải đơn giản như chuyện hai người sớm tối bên nhau góp gạo thổi cơm qua ngày, mà cò có hai tầng gia thế và giới tính chèn ép phía trên nữa. Khi ấy dù ôn nhu đáng thương của TQ khiến anh mủi lòng đến đâu thì lý trí cũng không ngừng nhắc nhở anh rằng hiện thực sẽ đè nát mộng tưởng, Thiệu Quần không có gì và Thiệu Quần của Thiệu gia hoàn toàn khác nhau, rất nhiều chuyện trên đời không phải cứ cố gắng là được. Có một câu nói rất hay mà tôi ghi nhớ: “Người trẻ tuổi, hiện thực không phải là game, over rồi còn có thể reset, hiện thực chính là bánh xe nghiền nát con kiến, ngươi chính là con kiến đó.”
Thế nhưng sau này, có lẽ lại vì điểm sáng trong cuộc đời khiến anh lưu luyến, khiến anh hy vọng, có thể tham lam thêm một chút, lại một chút nữa những gì Thiệu Quần trao cho anh, cũng có thể vì mọi cố gắng của Thiệu Quần được anh để vào mắt, hai người lại thuận lý thành chương về bên nhau. Nếu nói là gượng ép thì không phải, bởi vì tiền đề là cả hai phải có tình cảm với nhau, cả hai phải cùng nhượng bộ nhau mới có thể chung sống lâu dài được.
Tôi lại lấy ví dụ, tôi là một người thích ở một mình, không thích bị xáo trộn, thậm chí khó đăm đăm khi cái này cái kia của tôi bị thay đổi. Thế nhưng ngày xưa khi ở trọ, chỉ vì không đủ tiền(đây chính là hiện thực), tôi đành kiếm người ở chung, người ở chung với tôi cũng tương tự tôi, hai người chúng tôi đặt ra luật lệ, ví như giờ nào ngủ giờ nào dậy, ví như bạn bè đến chơi, ví như giày dép đi trong nhà, lại ví như đi chợ nấu ăn… Tất nhiên là trong quá trình ở chung tôi và người kia sẽ có vi phạm, ai mà tránh được, thế nhưng chúng tôi sẽ thống nhất sửa chữa dần dần, ngày qua ngày, tháng qua tháng, chúng tôi học cách chấp nhận tính cách của nhau, học cách nhường nhịn nhau trong lời ăn tiếng nói, học cách tuân theo quy tắc ở trọ người kia mong muốn, thậm chí học cách nới lỏng quy tắc chung khiến cả hai dễ thở, sau đó 3 4 năm liền chúng tôi sống hòa hợp với nhau, còn trở thành bạn bè chí cốt. Bạn thấy đấy, bạn bè ở chung còn phải trải qua nhiều thứ như vậy, dĩ nhiên trong quá trình đó chúng tôi còn cãi nhau làm hòa không biết bao lần, huống gì hai con người khác biệt nhau về mọi thứ, tài sản địa vị tầng lớp tư tưởng lối sống… Về chung một nhà như A Tú và TQ? Bạn trọ thì bạn có thể xuề xòa sao cũng được, nhẫn nại nó một tý là xong, nhưng bạn tình, bạn đời thì sao? Không chịu hòa hợp bao dung lẫn nhau một đời thì làm sao mà sống với nhau được? A Tú và TQ có làm được điều đó không, một A Tú luôn nhường nhịn ấm áp ôn hòa khao khát tình yêu, với một kẻ trước không ra gì quay đầu mở mồm Trình Tú đóng mồm Trình Tú, liệu có thể hòa thuận chung sống cả đời hay không?
Tôi nghĩ là có, cứ cho là A Tú ngầm khảo nghiệm nhẫn nại kiên trì của Thiệu Quần què cả đời đi, chỉ cần Quần què luôn vững bản tâm “yêu A Tú thương A Tú suốt đời chung thủy với A Tú”, thì việc họ trải qua cả đời với nhau sẽ xảy ra. Họ không có mối lo về cơm áo gạo tiền, đây đã là trợ lực lớn nhất mà mỗi một cặp đôi ở bên nhau mong muốn, họ có tình yêu dành cho nhau, nhất là A Tú luôn tham lam tình cảm, cùng với Thiệu Quần “có không giữ, mất tìm sml”, chỉ cần Quần què mãi lo được lo mất A Tú, đừng nói cả đời, xuống lỗ rồi họ vẫn đeo bám nhau thôi. 😇😇😇
Kết: Tôi không nâng cao Thiệu Quần què hay hạ thấp A Tú, tôi đang suy xét mọi thứ dựa trên hiện thực. Chúng ta có thể mắng mỏ Thiệu tra, chặc lưỡi A Tú yếu đuối, nhưng phải hiểu rằng đây chính là hiện thực: Một ông trời con u mê một kẻ yếu ớt hèn nhát không có gì trong tay thì phải trải qua những khảo nghiệm hiện thực(cuộc sống xa hoa, bản tính phong lưu, ngựa quen đường cũ, nối dõi tông đường, gia thế và tiền tài, có tất cả nhưng không hiểu “yêu” là gì, vân vân và vân vân…) mới chân thật khẳng định bản thân có những gì và thật sự cần gì; Cũng như những gian nan cần gặp phải khi quyết tâm ở bên một người luôn ở trên cao của một kẻ yếu đuối hèn nhát thích an phận(khảo nghiệm của giới tính, của danh phận, của hiện thực như búa bổ không ngừng lạnh lùng trần thuật cả hai không phù hợp, thậm chí của tính cách hèn nhát luôn sợ hãi mọi thứ không phải là thật…) Khi cả hai về bên nhau, sự dũng cảm và hy sinh ai so với ai cũng không hề nhỏ, A Tú luôn yếu đuối lo sợ có thể hạ quyết tâm ở bên Thiệu Quần từng tổn thương mình, cho hắn cơ hội, cũng là cho mình hy vọng; Thiệu Quần luôn ngạo mạn khinh người có thể hạ quyết tâm chỉ cần được ở bên cạnh A Tú mỗi ngày, vun đắp cho tương lai của họ là đủ. Ai so với ai cũng trả giá không hề nhỏ. Có thể hiện tại bạn cảm thấy Quần què trả giá không đáng kể, nhưng một năm, năm năm, mười năm sau, khi mà một kẻ mạnh tuyệt đối như hắn vẫn lẽo đẽo theo sau A Tú lo được mất mỗi ngày, chăm A Tú như chăm bảo bối, có lẽ bạn sẽ nghĩ lại.
Cơ hội là cả hai bên cùng cho nhau, hy vọng là cả hai bê cùng vun đắp. Trên thế giới này, người hợp với A Tú nhất chỉ có thể là Thiệu Quần, người duy nhất khiến Thiệu Quần rớt thần đàn cũng chỉ có thể là A Tú, chúc cho họ vĩnh viễn không rời không bỏ.
Cảm ơn bạn đã nghiêm túc đọc hết bài post. 😇😇😇