Cho đến khi đọc xong cả câu chuyện, mình vẫn chưa hiểu được ai là biển ai là mặt trời. Hay mỗi người vừa là biển rộng vừa là mặt trời của nhau.
Truyện bắt đầu bằng tin nhắn “Chúng ta chia tay nhau đi” – báo hiệu một tình yêu xa đến hồi kết thúc. Nhưng lạ lùng thay họ đã kiên trì cùng nhau hơn ba năm, tuy cách nhau một nghìn năm trăm cây, hai tiếng bay, bảy tiếng tàu nhanh hay hai mươi bốn tiếng tàu chậm nhưng trong lòng họ luôn có nhau. Vậy vì sao cái tin nhắn ít mong đợi nhất ấy lại gửi đến Hạ Sơ Nhất vào một ngày tồi tệ nhất của cô?
Bắt đầu từ tin nhắn đó, Hạ Sơ Nhất tình cờ cứu được một chú cún và cô được chủ của chú cún con tặng cô kỹ năng bay lượn. Không cam lòng vì bị đá bất ngờ, cô nhắm mắt tập trung bay từ Hà Thành đến Hán Châu. Vậy mà cô làm được, mở mắt ra Hạ Sơ Nhất đã đứng trước cửa ngân hàng của Lục Phỉ Nhiên. Cả hai cứ dây dưa qua lại, một người cố níu kéo, một người lúc lạnh lúc nóng. Hạ Sơ Nhất tiếc nuối mối tình nhiều năm nên không ngừng bay qua bay lại giữa hai nơi. Cô không cảm thấy việc bay lượn của mình kỳ lạ cho đến một ngày cô nghe được cuộc trò chuyện của cha mình với Lục Phỉ Nhiên. Rồi cô lại bị một người bạn cũ vạch mặt những bất thường mà cô ngờ ngợ bấy lâu nay. Hóa ra, cô cũng mang trên mình căn bệnh mà bà và mẹ cô đã mắc phải. Cô nhớ nhớ quên quên, không phân biệt rõ thời gian, trí nhớ đứt quãng có chọn lọc.
Gần cuối truyện, khi Hạ Sơ Nhất bắt đầu chữa trị, mọi sự thật mới sáng tỏ. Lục Phỉ Nhiên đã biết về căn bệnh của cô, anh lựa chọn cùng cô thi lại đại học, học cùng cô bốn năm, nỗ lực làm việc nơi Hán Châu xa xôi để mạnh mẽ hơn và có thể bảo vệ được cô sau này. Hứa Mộ Dương cũng vậy, anh phát hiện mình đã thích cô bạn Một Hai Mộttừ cấp ba, thích đến mức bỏ ra nước ngoài vì biết cô ấy có người trong lòng. Ngay khi cô triệu hồi anh về nước, những lúc cô lẫn lộn thời gian bay lượn, anh là người che chở và chăm sóc đến mức cô không phát hiện ra những sai lệch thời gian. Hạ Sơ Nhất một lòng một dạ với Lục Phỉ Nhiên, những ngày anh học ở Hà Thành, cô cùng anh vượt qua những ngày giông bão của gia đình anh. Khi mẹ anh quyết ngăn cản, cô đã nói với bà về mong ước sống đơn giản của anh, về tình cảm xa cách ba năm nay của họ, về cả hoàn cảnh gia đình cô. Cô mong bà thấu hiểu và chấp nhận những lựa chọn của người con trai vô cùng xuất sắc mà bà từng dạy bảo.
Cách xây dựng câu chuyện theo hướng mở dần, bắt đầu bằng chia tay và kết thúc bằng trùng phùng. Khi Hạ Sơ Nhất liên tục níu kéo tình yêu bằng mọi giá và sự chểnh mảng trong công việc khiến cô không ghi được điểm tốt trong mắt người đọc, nhưng cùng với thời gian, những câu chuyện cũ mới được kể đan xen, tiết lộ dần chân tướng từ nhiều năm trước. Tuy sử dụng hiểu lầm để xây dựng cao trào nhưng không làm cho người đọc cảm thấy bức bối. Mình cứ tò mò đọc tiếp đọc nữa vì luôn cảm thấy Hạ Sơ Nhất này kỳ lạ quá.
Trong truyện còn một nhân vật rất thú vị là thầy Ôn Mặc Canh có cách dạy học trò rất phóng khoáng. Thầy hiểu biết tâm lý của đám lâu nhâu này, dạy chúng cách chấp nhận bản thân, đồng thời dẫn dắt chúng trưởng thành theo thực lực. Học trò của thầy không nhất thiết phải học thật giỏi, mà chúng cần được sống như ý của mình, làm những gì chúng thích và thành công theo ước muốn của chúng.