Thể loại: Lưu manh công X ôn nhu thụ, ngọt, hiện đại, vườn trường, thầm mến, HE.
Độ dài: 75 chương chính văn + 5 phiên ngoại.
Ố là la, lại là thể loại yêu thích của tui đây rồi. Mặc dù đọc nhiều nhiều truyện kiểu như này nhưng mà tui không chán, có lẽ là tâm hồn của một chị gái mãn teen chưa từng yêu đương gì thời đi học khiếp tui dễ rung rinh trước chuyện tình gà bông của các cháu.
Thật ra ban đầu tui nghĩ ngoài tình cảm của hai nhân vật chính thì truyện sẽ chú trọng thêm cả những chi tiết liên quan đến bạn bè, giống một bộ phim ấy. Nhưng mà tác giả cũng giống nhiều truyện khác, phần trường lớp chỉ nói đến ở đầu chứ về sau lại yêu đương quên tuốt. Cơ mà không sao, tui vẫn thích!
Tui cũng nghĩ truyện chỉ toàn ngọt ngào thôi, nhưng mà tui nhầm, nhầm thật sự á. Bởi vì em thụ có quá khứ cùng gia cảnh không tốt, rất rất đau khổ nên mỗi lần nhắc đến cái phần đấy là thấy thương kinh khủng.
À, thôi, sương sương nội dung một tí. Hoắc Hành Chu, đại ca, nam thần của trường Nhị Trung tuyên bố rằng nếu yêu đương khi còn đi học, hắn sẽ hát “Chinh phục” trước tất cả mọi người. Thế là anh Chu sau này đứng hát cho toàn trường nghe thật! Bởi vì một ngày định mệnh, Lạc Hành trở thành bạn cùng lớp của Hoắc Hành Chu. Lạc Hành là một học sinh ngoan ngoãn thành tích tốt, lại chẳng hiểu sao lại đến cái lớp kì quặc toàn những người hổ báo cáo chồn. Trong mắt bạn công thì tiểu thụ là cái kiểu nhẹ nhàng, ôn hòa với bạn bè, nhưng đối xử với mình là lạnh nhạt thờ ơ. Hoắc Hành Chu cảm thấy bị cho ăn bơ rất là bực bội, nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn kia lại muốn bắt nạt. Nhưng rốt cuộc là không bắt nạt được, đùa mấy câu đã ngại ngùng rồi, cứ như vậy lại thành Hoắc Hành Chu quan tâm bảo vệ Lạc Hành.
Lạc Hành có một bí mật, cậu thích Hoắc Hành Chu từ rất lâu rồi, từ khi còn nhỏ xíu cơ, lúc ấy cậu được nhóc con hoạt bát kia vui vẻ tặng cho một cái kẹo. Giấy gói kẹo năm ấy giữ lại, còn có bản kiểm điểm nhặt về, còn có móc chìa khóa, rồi cả cái cục gì gì đó khó xác định hình dạng,… Những thứ thuộc về Hoắc Hành Chu được cậu cẩn thận giữ gìn, nhưng chỉ có vậy thôi. Điều dũng cảm nhất mà Lạc Hành làm là chuyển đến cùng trường với Hoắc Hành Chu, vốn chỉ hi vọng nhìn thấy người ta, ai ngờ lại được ngồi cùng lớp, ở cùng phòng kí túc, sau còn thành bạn cùng bàn. Rồi người trong mộng còn tỏ tình với mình! Mọi thứ đối với Lạc Hành giống như một giấc mơ vậy.
Bạn tiểu thụ rất rất thích công, nhưng bản thân lại dè dặt không dám tiến lên, bởi vì mặc cảm về bản thân, về quá khứ và hoàn cảnh hiện tại của bạn. Thụ cũng không dám bày tỏ sự yêu thích của mình, sợ công sẽ nghĩ tình cảm của cậu là biến thái. Nhưng mà Hoắc Hành Chu là ai? Anh Chu thấy bạn nhỏ Lạc vui buồn thì tim đều mềm như đậu hũ rồi, đến lúc nhận ra mình thích Lạc Hành thì chỉ hận không đem lên tay mà ủ ấm. Mặc dù thầy giáo Trịnh có nói Hoắc Hành Chu vốn là một mầm cây thẳng tắp, nhưng chẳng hiểu sao lại không chịu học hành yên ổn mà lại lêu lổng mải chơi, cứ thế bước trên con đường xiêu vẹo, mọi người đều nói Hoắc Hành Chu rất ghê gớm, cao ngạo, thích nói lời trào phúng, nhưng những người thân thiết sẽ biết hắn là người tốt, đối đãi với bạn bè cực kì tốt. Bởi thế nên cũng dễ dàng hiểu được sự chăm sóc của Hoắc Hành Chu với Lạc Hành rồi, đúng kiểu “không ai ngọt bằng em”, rồi thì “chỉ dịu dàng với mình em”.
Để đem người về bên mình thì bạn công cũng vất vả ghê gớm luôn. Hài hước một điều là khi công theo đuổi thụ, kiểu thả thính chỉ thiếu điều nói toẹt ra, thì bạn thụ cũng không hiểu, hai người còn ghen bóng ghen gió, Lạc Hành thì nghĩ Hoắc Hành Chu thích lớp trưởng Diệp Tiếu Tiếu, còn Hoắc Hành Chu thì ghen tị vì nghĩ bạn nhỏ của mình yêu một thằng cha khác. Sau này công biết được sự thật thì dở khóc dở cười, cơ mà dù sao cũng là một thùng giấm thành tinh nên chua chua hơi bị nhiều vụ khác nữa cơ.
“Thật ra thích một người là chuyện bất tài nhất, mặc dù mình thích người đó, bằng lòng vứt bỏ tất cả vì người đó, nhưng cũng chẳng thể chân chính nhận lại được câu trả lời tương tự. Thế nhưng có lúc, người đó chỉ cần liếc nhìn mình một cái, đã thỏa mãn lắm rồi.”
Về những khổ sở mà Lạc Hành trải qua, có lẽ rất mỏi mệt, rất đau đớn, nhưng Hoắc Hành Chu đã đến và bù đắp tất cả cho cậu. “Cậu nắm tay tớ, bóng tối không có gì đáng sợ, Lạc Hành của tớ là ánh sáng sáng nhất trên đời, không sợ tối.” Nếu như Lạc Hành là một ánh sáng giữa bầu trời quang, xuất hiện trong cuộc đời rực rỡ của Hoắc Hành Chu, thì Hoắc Hành Chu lại là ánh sáng duy nhất giữa đêm đen của Lạc Hành. Cậu chỉ dám đứng nhìn người mình thích từ xa, nhưng chẳng thể ngờ được người ấy lại tiến về phía mình. Hắn đem đến cho cậu tất cả tình yêu thương mà cậu khao khát, một gia đình có bố có mẹ, giúp cậu hòa nhập với mọi người, để cậu được hiểu cảm giác được cùng bạn bè tụ tập quan tâm,…
Mà bố mẹ Hoắc đáng yêu kinh khủng luôn, hai người không phải kiểu phụ huynh kinh điển bị choáng váng rồi bắt con mình “thẳng” trở lại. Mẹ Hoắc nghe con trai yêu đương với một học sinh nam ngoan ngoãn thì hớn hở, chưa gặp đã đòi gọi “con dâu”, ba Hoắc thì cũng chẳng dễ tiếp nhận nhưng là phần tử trí thức dễ nói dễ hiểu, tốc độ chấp nhận còn khiến mẹ Hoắc kinh ngạc. Bonus thêm là em Lạc thích sách bố Hoắc viết, nhưng không biết Hoắc Hành Chu là con trai của idol, sau này thì vừa vặn vào nhà người ta làm “dâu”. Vui phải biết!
Về nhân vật phản diện và chuyện râu ria thì miễn nói, drama ấy tui không thích thú gì hết. Chỉ cần yên tâm là dù trời sập thì anh Chu vẫn ôm bảo bối trong lòng thôi!
Đáng lẽ tui sẽ gõ tử tế hơn cơ, nhưng máy tính của tui đang bị ngu ngơ và tui đang gõ nốt cái review này trên điện thoại nè. Tui chỉ muốn nói nốt là nếu ai hứng thú thì wordpress chính chủ đọc nhé, tui không nhớ địa chỉ cụ thể nhưng nhớ editor là Hướng Nhật Quỳ. Và tiện thể thì vừa đọc vừa sửa lỗi góp ý cho bạn ấy nhé. Lúc đọc tui mải mê quá không bình luận được nhiều, nhưng thực lòng tui muốn gào thét lên hỏi bạn ấy có cần beta không, tiếc là tui đang không rảnh lắm. Ủng hộ bạn ấy nhá chứ tui đọc xong thấy dòng chữ “Không được đọc truyện phò” làm tui vừa cười vừa thương. Dù hơi lỗi xíu và có đôi chỗ khó hiểu nhưng bản dịch dễ thương lắm á.