Nếu nói tác phẩm Manga nào số 1 trong lòng Black thì dù bao nhiêu lâu Black tin rằng câu trả lời luôn sẽ là : Hikaru no go – Kỳ thủ cờ vây.
Một tác phẩm đã hoàn thành từ lâu nhưng chưa lúc nào trở nên lỗi thời cả.
Một sự kết hợp tuyệt vời giữa thể thao và giải trí Một sự gắn kết kỳ ảo của nghìn năm chờ đợi cùng với hiện tại đầy quyết tâm.
Hình ảnh:
Nét vẽ tuyệt vời, chau chuốt cận thận. Lột tả được hoàn toàn sự trưởng thành của nhân vật trong suốt giai đoạn từ trẻ con đến lúc lớn lên nhưng không mất đi sự đáng yêu. Tác phẩm đã vẽ từ lâu, trong thời điểm khi mà dòng chảy manga và anime luôn thay đổi không ngừng, vậy mà lúc lật dở từng trang truyện ta vẫn cảm thấy dường như nó được mới vẽ gần đây. Nét vẽ trau chuốt từng khung tranh, khung cảnh Tokyo vẫn như là đang ở năm hiện tại (chỉ có duy nhất hình ảnh chiếc máy tính màn hình dày cui là lỗi thời).
Bàn cờ vây và hai màu cờ đen trắng bình thường dưới ngòi bút của tác giả trở nên kỳ ảo và lung linh. Cách cầm cờ cũng thể hiện vô cùng tao nhã.
Tư tưởng:
Chỉ là một câu chuyện về đánh cờ mà ta có thể gặp hằng ngày các cụ già đánh cờ tướng ven đường hay ít bạn nhỏ chơi cờ vua với nhau. Không những thế mà còn là môn cờ vây, một môn cơ gần như xa lạ với các bạn trẻ hiện nay. Nhưng tác giả đã lồng trong đó một hệ tư tưởng không hề rập khuôn sao rỗng, không chỉ giới hạn trong việc chơi cờ mà trong cả tâm hồn của mỗi chúng ta. Không chỉ là bàn cờ mà còn là con người, còn là cuộc sống.
Nước đi thần thánh đó chỉ là một phép ẩn dụ đẹp đẽ về những ước mơ những khát khao mà con người luôn muốn hướng đến. Trên con đường đi đó có nhiều con đường, nhiều ngả rẽ và cũng có nhiều khởi đầu khác nhau, dù cho có thể lúc này đây thất bại, lúc này đây thấy mình kém cỏi nhưng họ vẫn kiên trì vẫn tận hưởng niềm vui khi được sống cùng những đam mê của bản thân.
Nhân vật:
Một tác phẩm hoàn hảo vì không có một nhân vật nào trở nên thừa thải ở đây cả. Mỗi nhân vật dù là chính hay phụ, dù chỉ thoáng qua hay là xuyên suốt tác phẩm luôn có một câu chuyện, một sức sống, một ấn tượng trong lòng người đọc.
Thế nên cũng không có gì ngạc nhiên khi anh chàng Kaga tưng tửng xuất hiện chỉ vài ba chap lại có thể nằm trong danh sách top 10 nhân vật được yêu thích của tác phẩm trong một đợt bình chọn.
Hay Black ấn tượng về bác Kawai tốt bụng,nói nhiều, dù nhiều lúc làm người khác khó chịu nhưng trong lúc Shindo đau buồn nhất, mất phương hướng nhất bác lặng lặng đi cùng lo lắng cho thằng bé. Thấy thằng bé một mình lang thang đến Hiroshima bác sẵn sàng đi cùng mà không thắc mắc không hỏi han dù biết chắc có vấn đề gì khiến cậu bé đang rất buồn. Trong chuyến đi bác vẫn là bác vẫn nói nhiều, vẫn như không để ý chuyện gì nhưng biết Shindo muốn tìm kiếm gì đó có liên quan đến Shusaku thì dẫn thằng bé đi hết tất cả những điểm có liên quan để cậu bé tìm kiếm.
Nhưng linh hồn của tác phẩm theo Black thì luôn là Sai:
Lúc đáng yêu, lúc trẻ con, lúc nghiêm túc nhưng hơn hết là tình yêu vô bờ bến đối với cờ vây. (chi tiết) Nội dung: Một tác phẩm vô cùng đặc biệt: không tình yêu nam nữ, không có sức mạnh siêu đẳng của niềm tin, không có người anh hùng nào đang trong thế thua chợt học được skill thần sầu từ trên trời rơi xuống như vô vàn manga trên thị trường. Ở đây tài năng có nhưng họ phải nỗ lực hết mình, là nhân vật chính đó nhưng cũng phải chịu rất nhiều thất bại và xuyên suốt tác phẩm Shindo gần như chưa bao giờ có một chiến thắng kinh thiên động địa với đối thủ đẳng cấp cao khác. Đọc tác phẩm tôi cảm nhận được từng lớp sóng, cứ xô vào nhau, giúp đỡ nhau, cạnh tranh nhau cho cùng một mục đích cao cả cuối cùng là cờ vây. Đọc truyện có lúc khiến ta cười thả ga, nhưng cũng có lúc nước mắt nấc nghẹn. Có lúc thấy đáng yêu dễ thương, cũng có lúc nghiêm túc kiên định.
(Bên cạnh những trận đấu căng thẳng nghiêm túc cũng có lúc đáng yêu thế này đây)
Tôi yêu tất cả nhân vật trong tác phẩm nhưng hơn hết tôi yêu Sai tôi yêu Hikaru, tôi yêu tình cảm thiêng liêng, sự gắn bó không cần lời nói, sự thấu hiểu và tình yêu mãnh liệt với cờ vây giữa họ. Trường đoạn khiến cho tôi lần nào đọc cũng không cầm được nước mắt chính là khi Hikaru sau bao tìm kiếm, sau bao nhiêu lần phủ nhận về việc Sai biến mất, sau bao nhiêu hối hận đớn đau đã có thể bật lên tiếng khóc xót xa, tiếng khóc của đau khổ tột cùng. Những trách móc nhỏ nhoi vì Hikaru vô tư trong những giây phút cuối cùng của Sai đã không còn lại gì sau những giọt nước mắt đó. Vì hơn tất cả, hơn bất kỳ ai Hikaru là người đau đớn nhất khi Sai biến mất.
Nói một chút riêng về kết thúc của tác phẩm. Có thể có những người không thích cái kết của tác giả nhưng Black yêu thích cái kết đó hơn rất nhiều tác phẩm SE hay HE. Không những là cái kết mở mà còn là cái kết mở khi nhân vật chính của chúng ta vẫn tiếp tục là người thua cuộc trong cuộc chiến cân tài cân sức với các cao thủ cờ vây khác. Một cái kết hoàn hảo cho một tác phẩm hoàn hảo.
Bởi vì chiến thắng đâu chỉ muốn là có thể thực hiện được. Khi Yashiro nói về quyết tâm của cậu ấy:
Yashiro: Và bây giờ… tớ chỉ cần thắng thôi là mọi chuyện sẽ tốt đẹp
Touya: Cậu vui phết nhỉ
“chỉ cần thắng thôi” …
Không phải cậu cứ ngồi đây rồi nói thế là mọi việc sẽ thắng lợi đâu
Nếu để chiến thắng mà chỉ cần lời nói, chỉ cần lòng quyết tâm cao thì trong cuộc sống này chúng ta cần gì cần gì phải rèn luyện. Có chăng chỉ trong rất nhiều các tác phẩm khác khi sức mạnh niềm tin được đặt lên quá cao trong thế giới kỳ ảo của Manga có thể tạo nên những chiến thắng bất ngờ. Ở Hikaru no go lại khác, và chính cái khác đó tạo nên sự đặc biệt của tác phẩm, điều khiến ta nhớ mãi bởi vì không phải cứ phải là nhân vật chính là người có tài năng nhất, là người có nhiều chiến thắng nhất.
Black tin và tất cả độc giả tin Hikaru sẽ luôn cố gắng và sẽ có nhiều chiến thắng sau này, vì lời hứa vì tài năng vì quyết tâm sẽ luôn dẫn đường cậu trong từng bước trên con đường dài dẫn đến bước đi thần thánh.