[Review] ĐỘC QUYỀN CHIẾM HỮU (SỰ CHIẾM HỮU ĐỘC NHẤT) – ĐINH MẶC
By: Quỳnh Văn
Thực sự đây cũng chẳng phải review gì, vì truyện ra cũng khá lâu, những thành phần lão làng chắc đã đọc đi đọc lại không dưới một lần. Bài viết dưới đây chỉ là lên cơn bấn loạn sau khi đọc lại truyện nên nghĩ bừa gõ loạn mà thôi. Theo như dịch giả – chị Greenrosetq nói một câu ngắn gọn thế này, muốn quân nhân có quân nhân, muốn cầm thú có cầm thú. Các sắc nữ cứ nhào vào khỏi suy nghĩ làm gì cho mệt. Tiểu thuyết viễn tưởng của Đinh Mặc, chất lượng đảm bảo 100% hắc hắc ♉( ̄▿ ̄)♉ |
~oOo~
Mục Huyền gặp Hoa Dao năm cô 15 tuổi. Kể từ lúc đó, trong mắt anh, cô là người thuần khiết nhất và cũng là người phụ nữ duy nhất. Ba năm, Hoa Dao từ một cô bé trở thành một thiếu nữ trưởng thành, trong 3 năm đó mỗi lần đến Trái Đất, Mục Huyền đều đến nhìn cô một chút, quan sát từng chút từng chút một sự trưởng thành của cô, trong lòng vốn đã xác định, sau này anh sẽ lấy cô làm vợ.
Hoa Dao, chỉ có cô mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng anh, chỉ có cô mới có thể ngăn anh không phát điên khi sức mạnh tinh thần bùng nổ. Từ trước đến nay chưa có một người thú và người thuộc hoàng tộc Stan sinh con thành công, nhưng anh đã ra đời, và không may tính bất ổn định trong gen của anh đạt mức cao nhất, anh cần phải giao hợp để kìm hãm bản thân khi ổn định lại gen trong cơ thế, và người anh muốn chỉ có cô. Sau cái đêm định mệnh đó, anh đã xác định đón cô về làm vợ, nhưng vì ước mơ của cô nơi giảng đường đại học, anh nhẫn nhịn 4 năm trời. Bốn năm sau, cuối cùng Mục Huyền cũng đón được cô về đế quốc Stan, nhưng cái anh nhận lại không phải là tình yêu của Hoa Dao mà là sự căm ghét.
Hoa Dao căm ghét, thậm chí hận anh, hận anh đã cưỡng bức cô, ám ảnh cô suốt bốn năm trời. Cô không đồng ý cuộc hôn nhân này, cô nói cô không yêu anh! Mục Huyền từ trước khi gặp Hoa Dao đơn giản nghĩ rằng “vợ” là người để thỏa mãn và sinh con nối dõi, nhưng giờ đây con người gia trưởng như anh đã bại hoàn toàn trước một Hoa Dao cương quyết. Hoàng tử Nặc Nhĩ – ngài sĩ quan chỉ huy oai phong lẫm liệt là thế, nhưng đứng trước người phụ nữ của mình lại chỉ như chàng trai trẻ ngô nghê, lần đầu nếm trải cảm giác yêu đương.
Mục Huyền nhẫn nhịn 4 năm, một kẻ từ lâu đã ăn chay nếm được mùi vị của dục vọng nói ngừng thì làm sao mà ngừng được, nhưng vì ước mơ và lý tưởng của cô anh nhịn. Sau khi đón cô về, Hoa Dao từ chối anh, Mục Huyền cũng nhẫn nhịn, ai bảo cô là vợ của anh cơ chứ, anh tôn trọng và sẽ là người bảo vệ cô cả đời. Thế nhưng cô lại mắng anh súc sinh, mắng anh cầm thú, nói như vậy là xúc phạm mẹ anh, xúc phạm anh, Mục Huyền giận, nhưng không giận lâu được, anh “bỏ nhà đi”, nhưng đến tối lại quay về ngắm cô, ôm cô ngủ. Cô mắng anh, nắm đấm non nót chĩa vào anh, anh chỉ có thể cười trừ, cô nói anh dùng quyền lực, sức mạnh của hoàng tử cưỡng ép thường dân như cô, anh chỉ có thể đáp lại rằng: “Em cũng là công chúa của tôi!”
Một chàng trai đáng yêu như vậy, yêu bạn như vậy làm sao bạn không thể xiêu lòng? Mục Huyền từng chút từng chút một đã đi vào lòng Hoa Dao như thế. Ngài sĩ quan chỉ huy kia thật có chút sạch sẽ quá mức, lại đòi hỏi nhiều như vậy nhưng thật sự rất yêu cô, coi cô như mạng sống. Thậm chí anh còn tạo ra không gian hư ảo, tự nhốt bản thân trong không gian đó, chỉ vì áy náy không bảo vệ cô cho tốt, chỉ vì bảo vệ sự an toàn của cô. Có ai biết anh đã đau đớn như thế nào khi quả bom sắp phát nổ ngay dưới chân cô? Cảm giác áy náy như cắm sâu vào lòng anh, anh phải làm như thế nào mới đủ, mới bảo vệ được cô?
Hạnh phúc trước mắt như rất gần, Mục Huyền tưởng như có thể với tới được nó, cuối cùng Hoa Dao cũng mở lòng với anh, cuối cùng cũng đến ngày kết hôn của hai người, trước toàn thể thần dân Stan, anh đọc bài diễn văn kết hôn, bày tỏ tình cảm với người vợ yêu dấu của mình. Hạnh phúc những tưởng rất gần nhưng thật ra lại rất xa, chờ đợi hai người họ trước mắt lại là nợ nước thù nhà, sinh ly tử biệt.
Hoa Dao thật ra là người của chủng tộc thời gian, cô quay về quá khứ hơn 30 triệu năm, thật ra là để giết anh. Giữa hai người họ không chỉ có tình yêu đôi lứa, mà là mối nợ nước thù nhà. Rồi anh chìm vào bóng tối bất tận, hình ảnh cuối cùng trước mắt cho anh thấy sự thật phũ phàng, cô phản bội anh. Trước mắt anh, vây quanh anh giờ đây là bóng tối bất tận, là nỗi đau, oán hận của người dân Stan tích tụ theo năm tháng, họ căm hận một người phụ nữ tên Hoa Dao. Chính cô đã lôi anh khỏi tấm lưới sức mạnh tinh thần khi anh đang tập trung sức mạnh để cứu hành tinh Stan, chính cô cũng là người giết Mạc Lâm trước mắt anh, chính cô là người của chủng tộc thời gian, chính cô khiến hành tinh Stan trải qua 30 triệu năm dài đằng đẵng trong bóng tối.
Và… cũng là cô, khiến anh bị giam trong Dục, khiến anh không sống cũng chẳng chết trong bóng tối bất tận 30 triệu năm. Là cô? Có đúng là cô không?
Mục Huyền trải qua quãng thời gian dài hoài nghi, phủ nhận, và đau khổ trong nhớ nhung. Anh nhớ cô, người vợ thân yêu của anh, ở nơi xa đó, liệu cô còn nhớ đến anh? Thế nhưng qua năm tháng dài đằng đẵng đó, đối với anh, cô nhớ hay yêu anh cũng không quan trọng nữa, chỉ biết mỗi lần anh như muốn tan biến trong bóng tối bất tận, thì hình ảnh cô lại hiện lên…
Hoa Dao, người vợ thân yêu của tôi, Hoa Dao.
Nếu như lúc ấy có ánh sáng chúc phúc, phải chăng chúng ta sẽ không xa cách?
Nếu như có ánh sáng chúc phúc, phải chăng tôi sẽ không bị nhốt trong bóng đêm dằng dặc hàng triệu năm?
Vợ yêu của tôi, lúc này em đang ở đâu?
Lúc tôi khóc trong bóng tối, lúc tôi khó nhọc đếm thời gian dài vô tận, người vợ tôi coi như châu báu, em đang ở năm nào, ngày tháng nào, tinh cầu nào, đại lục nào? Em có bị giày vò bởi nỗi đau khổ như tôi, em có nhớ ánh sáng chúc phúc tôi đã tạo ra cho em?
Hoa Dao, Hoa Dao thân yêu của tôi, phải chăng nếu thật sự có ánh sáng chúc phúc, chúng ta sẽ không phải chia ly?
Nhưng rồi đột nhiên một ngày, ánh sáng lại xuất hiện trước mắt anh. Thời gian đột nhiên quay trở về quá khứ, mọi thứ diễn ra trước mắt làm anh không thể nào tin được. Đây là trò đùa gì nữa đây, là một âm mưu khác của chủng tộc thời gian? Anh vẫn đang còn sống, Hoa Dao vẫn còn đang ở bên anh, người con gái xa xăm trong kí ức rời rạc của anh giờ đây đang ở bên cạnh anh, đang vùi mình trong vòng tay anh, thổn thức mà giãi bày.
Hoa Dao, chúng ta làm sao có thể xa cách một lần nữa?
Hoa Dao, anh tin em, đừng rời xa anh nữa.
Quá khứ lặp lại, không có nghĩa là nguy cơ trước mắt không còn, hành tinh Stan sẽ vẫn bị hồng cự tinh đe dọa, vũ trụ cũng sẽ vẫn bị xóa sổ. Mục Huyền cùng Hoa Dao cùng sát cánh bên nhau, cố gắng hết sức di dời đế quốc Stan sang một hành tinh mới. Thế nhưng những việc họ làm dường như là vô ích, thảm hỏa sảy ra sớm hơn dự định, mọi tính toán dường như tiêu tan…
Định mệnh đó nếu không thể ngăn cản, hai người họ sẽ cùng nhau vượt qua. Có Hoa Dao bên mình, dù có hàng trăm hàng vạn cái 30 triệu năm đó, Mục Huyền dường như cũng không còn cảm thấy sợ hãi…
~oOo~
Kết truyện là một cái kết đẹp, tuy không thể gọi là viên mãn, vẫn còn đó những tiếc nuối không thể vẹn toàn. Thế nhưng chừng ấy cũng đã đủ khép lại một thiên tình sử đẹp đẽ, một câu chuyện viễn tưởng đặc sắc dưới ngòi bút độc đáo của Đinh Mặc. Xin trích bài thơ mà Mục Huyền đã dùng trong bài diễn văn kết hôn để khép lại một bộ tiểu thuyết viễn tưởng đặc sắc nhất mà mình đã từng đọc cho đến bây giờ.
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Dịch nghĩa:
Ta nguyện cùng nàng tương tri,
Mãi mãi chẳng phân ly.
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn kiệt,
Đông vang sấm dậy,
Hè có mưa tuyết,
Trời đất hợp làm một,
Mới cùng nàng biệt ly.
Bản dịch tại Kites
Truyện xuất bản.