Để Dòng Sông Trôi (Phần đọc thử)
Dĩ Thành rủ Thiên Việt, em nghe thử bài này xem.
Thiên Việt nghiền ngẫm khúc hát một hồi mới nhận xét, tuy giai điệu rất hay, nhưng nội dung nghe như điềm chẳng lành.
Dĩ Thành bá cổ Thiên Việt, vỗ về cậu, giọng vẫn hiền hòa như bao lần khác, liên quan gì đến chúng ta đâu?
Bản nhạc này, kể từ khi ấy đã bất giác bén rễ trong lòng Thiên Việt, cho dù chẳng muốn, vẫn, nhớ mãi không quên.
Ổ khoá nào nhốt được những ước hẹn Để giữ lại muôn vẻ dịu dàng của em? Khúc ca nào hát vang được muôn thuở Để đến khi năm tháng nhuộm bạc mái đầu Em sẽ vẫn nhớ? Khi yêu đương luôn thấy nồng nàn thắm thiết Khi thề nguyền luôn là trọn đời trọn kiếp Nếu anh muốn được bên em mãi mãi Liệu em sẽ dành cho anh bao năm? Nhưng hoa kia nở được bao lâu thì úa tàn Mà chim kia bay được bao xa rồi khuất bóng Nếu thanh xuân chỉ vụt qua trong chớp mắt Thì người ta yêu nhất khi nào sẽ lìa xa? Chúng ta đều mải tìm một mùa xuân vĩnh hằng Chúng ta cứ ngóng trông một lời thề bất diệt Song mộng đẹp chóng tàn Má hồng mau phai Sau cùng nhìn nhau lệ ứa nhòa.
* * *
Cục Cảnh sát thành phố N nhận được điện thoại từ Cục Cảnh sát thành phố Cát Lâm thuộc tỉnh Cát Lâm, báo rằng Thẩm Thiên Việt – nghi phạm bỏ trốn vốn đang bị cảnh sát N truy nã – hiện đã sa lưới. Phân cục Cát Lâm yêu cầu N cử người đến áp giải nghi can này về xét xử.
Nhiệm vụ này, đã rơi trúng đầu hai anh sĩ quan Trần Bác Văn và Lý Sí.
Lý Sí bước ra khỏi văn phòng Cục trưởng, vừa vào phòng làm việc chung cho mười mấy người đã tức tối cởi mũ vứt lên bàn, lao đến chỗ Trần Bác Văn, quát tháo ầm ĩ, “Anh Trần, anh Trần, anh xem, chúng ta bị phái đi làm cái nhiệm vụ gì kìa!?”
Lý Sí là một tay lính mới được phân công đến cục này chưa lâu, tuổi chỉ chừng hai mươi hai, hai mươi ba, nhưng làm việc chăm chỉ, cũng rất có năng lực, chỉ là tính tình hơi nóng nảy, âu cũng là bệnh chung của người trẻ tuổi.
Trần Bác Văn nói, “Nhiệm vụ này thì làm sao? Chỉ là đi công tác như mọi lần, cũng đâu phải chưa từng bị phái tới những vùng xa xôi hơn? Lần này, không cần phải lên rừng xuống biển, xem như đỡ lắm rồi.”
Lý Sí cãi lại, “Em không nói cái đó, vấn đề là thằng Thẩm Thiên Việt đó là ‘bê đê’ cơ! Tởm muốn chết!”
Trần Bác Văn năm nay ba mươi tuổi, là một sĩ quan cảnh sát dày dạn kinh nghiệm. Người ta vẫn nói nghề cảnh sát càng làm lâu sẽ càng lõi đời, Trần Bác Văn này nếu không xét tới bản tính lười nhác, lại quá vô tâm vô tư, thì cũng có thể xem như một tài năng xuất chúng.
Trần Bác Văn lấy một cái kềm cắt móng tay ra, rồi vừa vân vê cái cằm lún phún râu của mình, vừa thờ ơ đáp, “Thì làm sao nào? Dù sao cũng chẳng nhằm nhò gì với tôi.”
Lý Sí bật cười, bắt chước xoa cằm và đáp, “Trông anh em mình đẹp trai lai láng thế này, lỡ đâu tên đấy muốn dùng mỹ nam kế hòng dụ dỗ em thì biết làm sao đây? Là phụ nữ còn dễ đối phó, chứ mà đực rựa ấy à, thật chưa từng gặp bao giờ nha.” Người này mày rậm mắt sáng, đúng thật là một anh chàng bảnh bao sáng sủa.
Trần Bác Văn ngáp dài mà rằng, “Tôi khuyên cậu, chớ có lo bò trắng răng. Người đồng tính cũng không phải bạ đâu yêu đó, nghe bảo họ có thể nhận ra được mùi của ‘đồng loại’, bình thường sẽ chẳng đụng tới straight, lại càng đừng nói tới straight mà làm cảnh sát.”
Lý Sí hiếu kỳ thắc mắc, “Straight là gì vậy?”
Trần Bác Văn cười khà khà, “Đến straight mà còn không biết, thế thì cậu càng có quyền yên lòng, cất lại bộ lòng vào bụng đi.” Anh nhấp một ngụm trà rồi nhổ bã trà ra, tiếp đó cầm tách sang khu vực trà nước.
Vừa ra khỏi phòng, vẻ tươi cười trên mặt Trần Bác Văn liền mất dạng.
Trần Bác Văn ngoài mặt nói cười vui vẻ, nhưng sâu trong lòng, lại có nỗi phiền muộn khó nói. Cuộc hôn nhân giữa anh và Giai Mẫn e rằng đã phải đi đến hồi kết rồi. Giai Mẫn đã có ý như vậy, mà anh cũng đã hứa với cô là sẽ cân nhắc kỹ, nói không chừng sau khi hoàn thành chuyến công tác này cũng là lúc phải ra tòa làm thủ tục mất thôi.
Bắt đầu từ khi nào, mà khoảng cách giữa hai người họ cứ ngày một xa dần?
* * *
Trần Bác Văn và Lý Sí xuất phát ngay sáng hôm sau, ngồi tàu cao tốc, đến chiều ngày kế tiếp là đã tới thành phố Cát Lâm.
Buổi sáng của một ngày sau đó, hai người đến Cục Cảnh sát Cát Lâm nhận người.
Mặc dù đã xem qua hồ sơ của Thẩm Thiên Việt, thế nhưng đến khi tận mắt thấy cậu, Trần Bác Văn vẫn cảm thấy ngỡ ngàng.
Cậu thanh niên ấy, mặc bộ trang phục giản dị gồm quần bò và áo sơ mi màu xám tro, bên ngoài khoác thêm áo bò xanh nhạt, ngồi lặng im bên ô cửa sổ. Không thể nói rõ được ở cậu có điều gì đặc biệt, chỉ là cảm giác đen ra đen, trắng ra trắng, dày ra dày, nhạt ra nhạt, đậm ra đậm, lợt ra lợt, hệt như một bức tranh thuỷ mặc. Đen láy là đôi mắt, trắng ngần là gương mặt, dày đặc là nỗi vô vọng, nhàn nhạt là niềm ưu thương, đậm đặc là vẻ nhẫn nhịn, lợt lạt lại là sự xa cách… Cậu ngồi ở đấy, nếu không phải trên cổ tay còn ánh lên sắc bạc của đôi còng, hẳn người ta sẽ nghĩ đó chắc là một cậu học trò đang giữa giờ ra chơi, ngồi đấy thư giãn một tí, ngẫm nghĩ chút chuyện trong lòng, rồi sẽ lập tức đứng dậy quay về lớp học.
Từ lúc Trần Bác Văn tốt nghiệp trường cảnh sát tới giờ, đã công tác trong ngành này tròn mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp phải một nghi phạm khiến anh bất ngờ đến vậy.
Từ vẻ mặt của Lý Sí, Trần Bác Văn có thể nhận thấy cú sốc mang tên Thẩm Thiên Việt gây ra cho hắn còn lớn hơn anh nữa, bởi đây là một chàng trai trẻ đồng trang lứa với hắn, bề ngoài hầu như chẳng liên quan gì tới cụm từ “biến thái”, “tởm lợm” như trong hình dung của hắn cả, điều này không chỉ khiến hắn giật mình mà còn phát cáu lên.
Lý Sí tức tối nạt nộ, “Thẩm Thiên Việt!”
Cậu trai trẻ kia liền quay mặt sang. Cậu ngồi ngược sáng, nửa gương mặt được soi tỏ, nửa còn lại chìm lấp trong bóng tối, ánh nắng từ sau lưng rọi tới như mạ một lớp viền nhũ vàng óng lên người cậu. Cậu đáp, “Hmm?”
Cậu ta làm như vừa nghe thấy tiếng gọi của mấy người bạn học hay người nhà, mà đáp: “Hmm?”.
Giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo, càng khiến Lý Sí bực bội hơn trước thái độ ung dung bình thản ấy. Hắn hét lớn, “Thẩm Thiên Việt, qua đây ký tên!”
Thứ cần ký là tờ trát bắt. Thẩm Thiên Việt đi sang, đặt bút ký lên đó, ngón tay cậu thon thon mảnh dẻ, tuy gầy guộc nhưng lại không lộ rõ mấy đốt ngón. Cậu như còn đắn đo điều gì, ánh mắt cứ đảo tới đảo lui khắp tờ trát. Giấy trắng mực đen, từng câu từng chữ, như in vào đôi mắt sáng ngời của cậu, phản chiếu ra hai sắc trắng đen hoà quyện vào nhau, dệt nên một bức tranh ánh sáng chỗ đậm chỗ nhạt.
Lý Sí sốt ruột gõ ngón tay lên mặt bàn, “Nhanh lên, ký đi!”
Thẩm Thiên Việt định thần lại, nói, “Xin lỗi.” Rồi nhanh chóng ký tên mình lên đó.
* * *
Ngay trong buổi chiều, nhóm ba người bọn họ ra ga tàu Cát Lâm.
Tháng Mười một ở vùng Đông Bắc, trời đã rét căm căm.
Trần Bác Văn quan sát Thẩm Thiên Việt đang đi cạnh mình, cậu ăn mặc thật phong phanh, đôi môi đã tái nhợt vì lạnh, song lại chẳng chút rụt rè.
Cả ba sóng vai cùng bước, trông như một nhóm bạn cùng đi du lịch vậy, ấy là trong trường hợp không có chiếc còng nào thít chặt lấy cổ tay Thẩm Thiên Việt.
Trần Bác Văn giúp cậu trùm một chiếc áo lên hai tay, che đi chỗ bị còng lại, rồi cùng Lý Sí lên tàu từ lối riêng, quay trở về thành phố N.
Ngay khoảnh khắc trước khi lên tàu hỏa, Thẩm Thiên Việt ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt lướt qua rừng người nhộn nhịp cùng tầng tầng lớp lớp những công trình kiến trúc, rồi lại phóng tầm mắt về phía chân trời với những cụm mây đen trĩu nặng, bất thình lình lên tiếng, “Nghe người ta nói, mấy hôm nữa, mặt sông Tùng Hoa sẽ bắt đầu đóng băng.”
Lý Sí đi đằng sau đẩy cậu một cái, “Liên quan gì tới mày? Chỉ e phần đời còn lại của mày cũng không có cơ hội được thấy đâu. Lên tàu mau!”
Thẩm Thiên Việt loạng choạng, sau khi đứng vững lại, mới ôn tồn đáp, “Quả thật có liên quan tới tôi mà. Nếu đóng băng, anh ấy sẽ lạnh lắm.”
Lý Sí hỏi lại, “Ai lạnh cơ?”
Thẩm Thiên Việt cúi gằm mặt đi lên tàu hỏa.
Mười lăm phút sau, đoàn tàu ì ạch lăn bánh rời ga, thẳng tiến về thành phố N.
* * *
Ba người họ chiếm trọn một toa xe có giường nằm.
Vừa vào bên trong, khép cửa lại, Lý Sí liền còng tay phải của Thẩm Thiên Việt vào thành giường.
Trần Bác Văn để ý hắn ta còng Thẩm Thiên Việt với một góc độ rất hẹp, thế này thì tay phải của cậu sẽ bị bẻ quặt ra sau, chẳng mấy chốc, rồi cánh tay kia sẽ bị chuột rút đau điếng.
Trần Bác Văn nhìn mà suy tư một hồi, nhưng cũng chẳng phản đối.
Thế mà Thẩm Thiên Việt vẫn bình tĩnh một cách lạ thường. Bên trong tàu ấm áp hơn hẳn ngoài kia, nên sắc môi của cậu cũng dần chuyển từ tím tái thành nhợt nhạt.
Trần Bác Văn nghĩ, cậu bé này, trông cũng rất tuấn tú, như chính cái xứ núi bạc nước đen[1] nơi đây, không một sắc thái dư thừa nào, khắc ghi vào tim rồi sẽ chẳng phai mờ được.
Đoàn tàu chậm chạp rời ga.
Lý Sí bất chợt cất tiếng, “Thẩm Thiên Việt, ngắm nhìn Cát Lâm lần cuối đi, sau này chỉ e sẽ không còn cơ hội nữa.”
Trần Bác Văn hiểu trong lòng Lý Sí đang nghĩ thế nào. Hắn biết Thẩm Thiên Việt là người đồng tính, trong tim như có gì lấn cấn lại pha lẫn cả hiếu kỳ, nên thường tìm đủ cách để bắt chẹt cậu, phần vì muốn chọc ghẹo, phần lại vì dò xét. Những kẻ tự xưng là người bình thường khi đối diện với những ai khác biệt thì dù muốn dù không, đều cảm thấy mình ưu việt hơn hẳn. Kiểu xúc phạm đó, tựa như hạt sạn trong nồi cơm vậy. Trần Bác Văn cũng chẳng buồn nhắc nhở hắn.
Song, Thẩm Thiên Việt vốn đang ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ, nghe thấy thế liền quay trở vào, “Không sao, thành phố này, đã được lưu giữ trọn vẹn trong tôi.”
Vẫn thái độ bình thản đó, vẫn nét mặt điềm nhiên đó, vẫn giọng nói hiền hoà đó, quả thật có vẻ gì là muốn khiêu khích đâu? Lý Sí ngơ ngẩn.
Tàu hỏa bắt đầu tăng tốc.
Trần Bác Văn biết, trạm kế tiếp, là Trường Xuân.
Anh sẽ không quên được thành phố ấy, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Hoàng Giai Mẫn, vợ của Trần Bác Văn, là người gốc Trường Xuân.
Cách đây bảy năm, vào đêm trước ngày cưới, anh đã về thăm Trường Xuân cùng với Giai Mẫn.
Đến tận hôm nay anh vẫn nhớ như in, đó là một ngày cuối tháng Mười, tiết trời ấm áp.
Anh còn nhớ buổi tối hôm ấy, khi anh và Giai Mẫn cùng tản bộ trên phố Stalin, Giai Mẫn mặc áo len dày phối cùng váy xếp ly dài. Cô khoác tay anh, vui vẻ nói cười liến thoắng, từng làn khói trắng phả ra theo hơi thở của họ tan biến giữa buổi đêm lạnh lẽo. Cả con phố tầm giờ này gần như không một bóng người, hai bên đường san sát các công trình kiến trúc mang đậm phong cách Nga, những gốc cây vốn được trồng để tỏa bóng mát nay đã rụng sạch lá, vươn cành khô trụi lủi đâm toạc bầu trời đen kịt, trông như một bức sketch được vẽ nhanh bằng bút máy. Anh vẫn nhớ khi đến khu vực hồ Nam, chính anh đã chụp cho Giai Mẫn mấy tấm ảnh, có tấm cô ngồi trên bệ đá, tay chống cằm, có tấm cô lại nấp sau gốc bạch dương ló đầu ra, nhìn về phía ống kính, nhoẻn cười hạnh phúc. Những tấm ảnh nọ, ngay đến người thợ rửa ảnh ở tiệm xem xong cũng phải khen Giai Mẫn thật khả ái. Giai Mẫn có cặp mắt to tròn, đuôi mắt dài hình lá liễu, sáng long lanh, cười lên mới ngọt ngào làm sao! Trần Bác Văn còn nhớ, thuở ấy, cô vẫn hay nở nụ cười như vậy, mặc cho phải tha hương xứ người, mặc cho gia đình bởi nghe tin cô muốn lấy chồng xa xứ nên lòng chẳng mấy vui vẻ, lại cũng không ưng ý khi biết nghề nghiệp của Trần Bác Văn, thế nhưng bản thân Giai Mẫn lại mãn nguyện. Cô đóng gói toàn bộ vật dụng của mình, ngay đến những mẩu giấy bọc kẹo sưu tầm từ hồi còn nhỏ xíu cũng không nỡ bỏ, thậm chí lúc ra ga còn phải thuê hẳn một toa chở hàng loại nhỏ mới đựng vừa hết đồ đạc của cô. Trần Bác Văn vẫn chưa quên khi đấy chính anh đã hỏi cô rằng: “Việc gì phải dọn sạch sẽ vậy? Sau này em vẫn có thể về thăm quê mà”. Giai Mẫn đáp: “Dĩ nhiên phải mang theo rồi. Bây giờ em đã có gia đình của riêng em, nên muốn mang theo những món đồ mình thích, cùng anh đi hết kiếp này”.
“Anh Trần, uống nước đi.” Lý Sí đặt cốc nước xuống trước mặt Trần Bác Văn, hỏi, “Nghĩ gì mà thất thần thế?”
“Không. Đang nhớ tới Quảng trường Văn hoá tuyệt đẹp của Trường Xuân thôi.”
“Trước đây anh đã từng lên miền Đông Bắc à?”
Trần Bác Văn ụp cả cốc nước lên mặt để uống, “Làm cảnh sát mười năm rồi, còn chỗ nào trên đất Trung Hoa mà anh mày chưa đi qua? Cứ chờ đi, rồi cũng sẽ tới lúc cậu được bôn ba khắp chốn.”
Lý Sí nghe vậy liền cười hềnh hệch.
* * *
Ngoài cửa sổ, là khung cảnh hùng vĩ của miền Bắc đất nước. Từng ruộng cao lương đã thu hoạch xong trải dài bạt ngàn dưới trời hoàng hôn thênh thang, hình ảnh những chiếc lá khô quắt và mấy gốc cây chưa gặt sạch cứ trôi vùn vụt ngoài khung cửa, tưởng chừng kéo dài đến bất tận.
Hành trình dài dằng dặc này, thật sự rất buồn tẻ. Hơn nữa, phạm nhân còn là một người cực kỳ trầm lặng, cũng khiến người ta đỡ lo hơn. Ngồi được một hồi, Lý Sí bắt đầu thấy chán.
“Này.” Anh chàng đá đá Thẩm Thiên Việt, “Đằng nào cũng chẳng có gì làm, thôi thì kể nghe chuyện của cậu đi.”
Trần Bác Văn vờ hắng giọng. Thằng nhãi này, rõ là tuổi trẻ bồng bột mà, ai lại đi hỏi thế chứ? Như vậy là trái với quy định, đây có phải phòng thẩm vấn đâu!?
Thẩm Thiên Việt không nói gì, chỉ thản nhiên liếc hắn, rồi lại quay mặt đi.
Lý Sí bị người ta từ chối khéo bèn lườm cậu nhỏ một cái sắc lẻm, để rồi bắt gặp Thẩm Thiên Việt vẫn chỉ một mực phóng mắt ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy ngẫm điều gì.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm tối. Lý Sí đi mua về mấy hộp cơm.
Phần ăn của hắn ta và Trần Bác Văn rõ ràng thịnh soạn hơn hẳn.
Trần Bác Văn đe nẹt, “Ranh con, tiền phụ cấp có hạn thôi đó.”
Lý Sí cười đáp, “Bữa này em mời anh Trần mà.”
Thẩm Thiên Việt bị còng tay phải, mà cậu lại không thuận tay trái, nên hiển nhiên quá trình ăn vô cùng vất vả, Lý Sí thấy vậy cũng chỉ trơ mắt ra nhìn.
Hộp cơm của cậu, chỉ là một suất cơm trứng bác cà chua hết sức bình dân.
Mà chỗ cà chua ấy hình như còn chưa chín hẳn, miếng cà to oành, bên trong lẫn thứ gì đen đen nữa. Về phần trứng thì gần như chẳng thấy đâu. Thẩm Thiên Việt chậm chạp gắp từng đũa vào miệng, tuy có hơi lóng ngóng, nhưng không quá chật vật.
Dễ thấy được rằng, cậu là một người có gia giáo, lúc ăn cơm hầu như chẳng phát ra âm thanh.
Lý Sí quan sát cậu suốt buổi mới chợt nói, “Chua lè mà cũng nuốt được, bộ đang có chửa hả?”
Trần Bác Văn ngấm ngầm dùng chân đạp hắn một cú.
Cậu trai nọ chỉ ngước lên nhìn Lý Sí. Ánh nhìn trong veo, không chút gợn sóng, hệt như mặt hồ tĩnh lặng trong đêm trăng.
Bất chợt, cậu mỉm cười.
Nụ cười khẽ thôi, hòa nhã nhưng xa cách. Như làn gió xuân lùa qua nhành liễu. Như nụ cười bao dung của một người rộng lượng, không chấp nhặt mấy trò chọc phá của đứa con nít. Mà đứa con nít nghịch ngợm ấy, lại chính là Lý Sí.
Lý Sí thấy lúng túng lạ, mặt bất thần nóng ran. Hắn hằn học rống lớn, “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Thẩm Thiên Việt cúi đầu, đưa một tay thu dọn chỗ cơm thừa kia, động tác cực kỳ từ tốn, không vội vàng nhưng cũng chẳng rề rà. Xong xuôi rồi cậu mới nói, “Tôi ăn xong rồi. Xin cứ thong thả.”
(còn tiếp)
[1] Ý nói miền Đông Bắc, với đặc trưng là dãy núi Trường Bạch và dòng Hắc Long Giang.