Mọi hối tiếc đều bắt nguồn từ sai lầm trong quá khứ, vậy nên loài người mới luôn khát cầu có thể quay ngược thời gian. Chúng ta nhủ thầm “Giá như…” khi vô tình đánh rơi một chiếc cốc. Và cũng nhủ thầm hệt như vậy khi làm tan nát trái tim một người.
Nếu nỗi đau có thể phát ra âm thanh, vậy thì “Bách niên hảo hợp” hẳn sẽ là tiếng rơi vỡ của pha lê trên nền đất, lanh lảnh chói tai cất giấu vô vàn tiếc nuối không đành. Còn Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm chính là những kẻ bị mảnh vỡ đâm đến đầm đìa máu.
Sau khi hai người kết hôn, ai cũng cho rằng cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không lâu bền. Một ông chủ lớn làm kẻ thứ ba cướp đoạt tình yêu, một cô gái chấp nhận gả cho người đàn ông xa lạ để quên đi tình cũ. Giữa hai người không phải loại ngọt ngào lãng mạn được người người chúc phúc, mà lại càng giống lời nguyền đã định trước sẽ mang kết cục bi thảm hơn.
Tình yêu có trăm ngàn loại, mà tình yêu của Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm chính là loại dằn vặt nhất.
Chu Khải Thâm lần đầu tiên cảm nhận Oxytocin (*) tràn đầy lồng ngực, lần đầu tiên muốn chiếm một người thành của riêng là vào giây phút anh nhìn thấy Triệu Tây Âm mỉm cười. Anh quen biết cô gái thích nhảy múa này vào lúc cô đã từ bỏ đam mê, không còn lên sân khấu nữa, nhưng ánh sáng trong mắt cô vẫn tràn đầy niềm hy vọng của tuổi trẻ – điều mà Chu Khải Thâm chưa bao giờ có được.
Chú cá vẫy vùng dưới đáy đại dương rốt cuộc đã tìm thấy đám mây của mình, thứ tình cảm dịu dàng như thuốc độc lan ra khắp trái tim kia là điều Chu Khải Thâm đã mong mỏi suốt bao năm.
Anh say mê Triệu Tây Âm từ trong xương cốt, không phải dung nhan cũng không phải tính cách, chỉ cần nhận một chút hồi đáp ít ỏi từ cô cũng đủ trở thành niềm an ủi dành cho anh. Nói đời này Chu Khải Thâm thua triệt để trong tay Triệu Tây Âm cũng không ngoa.
Chỉ là không may, khi đó “đám mây” trong lòng “chú cá” vẫn còn ở bên tình đầu của cô – Mạnh Duy Tất. Nhìn vào ai cũng biết bọn họ đang hạnh phúc không gì sánh được. Chu Khải Thâm lúc này chỉ là một kẻ ôm mộng riêng không hơn không kém. Nửa đời anh quật cường không nghe theo số mệnh, đến cuối cùng lại bại dưới một mũi tên Cupid xuyên qua lồng ngực.
Chuyện này đối với người khác hẳn là vết dao chí mạng, nhưng Chu Khải Thâm chẳng phải chính nhân quân tử, thứ anh làm giỏi nhất đời này là len qua khe cửa hẹp tìm đường sống.
Trời cao nhẫn tâm lấy đi tuổi thơ của Chu Khải Thâm nên có lẽ thương tình trả lại anh một đoạn nhân duyên.
Tình cảm giữa Triệu Tây Âm và mối tình đầu vốn đã là bức tường đầy vết nứt, chẳng hề chắc chắn như trong mắt người ngoài. Mạnh Duy Tất tự tay đẩy tình yêu của mình trượt khỏi vách đá bằng sự thờ ơ và kiêu ngạo. Để rồi sau cùng, chuyện này sẽ trở thành nỗi tiếc hận khôn nguôi, cũng biến Triệu Tây Âm thành ánh trăng sáng anh ta không cách nào chạm tới được.
Rất nhiều người cho rằng Chu Khải Thâm là tên tiểu nhân cặn bã, không từ thủ đoạn. Nhưng Triệu Tây Âm biết, anh không phải.
Tình yêu của Chu Khải Thâm có thể dịu dàng che chở người trong lòng anh không một kẽ hở, cũng có thể đốt cháy người được yêu thành tro bụi. Anh yêu một cách thuần túy và bản năng, trái tim anh là độc nhất vô nhị.
Chu Khải Thâm chầm chậm tiến đến bên cô, đợi trái tim cô đập lại những nhịp tươi vui, lặng lẽ đứng trong bóng tối khao khát mong chờ.
Để cứu vớt một người đến cùng cần bao nhiêu dũng cảm?
Triệu Tây Âm không biết, cô chỉ muốn kéo người đó ra khỏi những đêm đen mộng mị, để anh không phải một mình cô độc phiêu bạt nữa mà thôi.
Bởi vì, hiện tại anh là Chu tiên sinh của cô.
Nụ cười của người đàn ông này chưa từng thực sự chạm đến đáy mắt. Tuổi thơ thiếu thốn tình thương của mẹ vĩnh viễn để lại trong lòng anh một khoảng trống cô đơn tĩnh mịch. Thời niên thiếu sống trong bạo lực từ người cha nát rượu khiến nội tâm anh u ám lại tuyệt vọng. Rõ ràng là người đàn ông sắt thép được rèn giũa qua lửa nóng, nhưng khi đối mặt với tình cảm lại không cách nào che giấu được đứa trẻ yếu đuối trong lòng.
Triệu Tây Âm ở bên anh, học cách dỗ dành anh vui vẻ, nhóm một chút ấm áp hy vọng, một chút tình thân vào trái tim người đàn ông ấy. Trên chiếc thuyền nhỏ lênh đênh xuôi theo dòng hải lưu thời gian, vòng tay mềm mại của cô gái đã trở thành chốn về duy nhất của anh.
Quá khứ của một người có thể ảnh hưởng đến cả đời người ấy, bao gồm cả sự tự ti cố hữu vẫn luôn bám riết lấy Chu Khải Thâm. Càng có được nhiều lại càng tham luyến, nỗi sợ hãi trong lòng anh mơ hồ lên men, trở thành thứ độc dược hủy hoại tình yêu.
Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm bắt đầu oanh liệt, cuối cùng lại kết thúc trong thương tổn lạnh băng. Từ nay về sau trời cao biển rộng, người đi đường dương quan của người, ta về cầu độc mộc của ta.
Không ai cắt đứt được duyên phận chưa tận, cũng chẳng ai thay đổi được sai lầm trong quá khứ. Vết sẹo vẫn còn đó như một mảnh tàn tích, chứng minh sự tồn tại của tổn thương khó có thể vãn hồi. Đây mới chính là điểm bắt đầu của “Bách niên hảo hợp”, câu chuyện của những kẻ bị tình yêu lưu đày.
Triệu Tây Âm ngừng múa sáu năm, rời xa Chu Khải Thâm hai năm. Những năm này cô đi xa ngàn dặm, thấy vô vàn phong cảnh, đáy lòng cũng đã không chút gợn sóng như mặt nước hồ thu. Cô không hề nhớ đến Chu Khải Thâm, dường như đã triệt để khóa tất cả hồi ức liên quan đến anh vào một chiếc hộp phủ bụi dưới đáy lòng.
Triệu Tây Âm không còn tỏa sáng lấp lánh như nhiều năm trước nữa, cả người cô lắng đọng nhu hòa, trở thành người phụ nữ điềm tĩnh thấu suốt. Cô quay về Bắc Kinh không chỉ vì người thân mà còn để được lần nữa hiến mình cho ánh đèn sân khấu.
Cuộc đời Triệu Tây Âm đã đánh mất đam mê lẫn tình yêu, một thứ vào sáu năm trước, một thứ vào hai năm trước. Nếu quay về bên Chu Khải Thâm đã là chuyện không thể thì chí ít cô vẫn có thể tiếp tục sống với niềm yêu thích của mình.
Triệu Tây Âm sống hai mươi lăm năm, có lúc từng rơi vào vực thẳm, mất đi tất cả, nhưng cô vẫn muốn đi theo lý tưởng đã định, nhất mực trung thành với bản thân.
Hai năm này, Chu Khải Thâm mộng mị quấn thân. Cô gái trong giấc mơ tươi cười đuổi theo những con sóng bên bờ biển, nhưng chỉ một giây sau cô đã bị đáy biển nhấn chìm cuốn đi xa. Cơn ác mộng như một sợi xích nóng đỏ, trói chặt anh trên mộ phần, anh rơi vào vực sâu không thấy được ánh sáng. Tỉnh giấc, thứ duy nhất chờ đợi cũng chỉ có hiện thực tàn nhẫn giày vò như dao cùn cứa từng tấc vào tim.
Dù như vậy, người đàn ông ấy vẫn một mực canh giữ phần tình yêu đã bị phán án tử, trông ngóng cô gái của anh trở về. Hai năm kia dài tựa kiếp người, nếu Triệu Tây Âm không quay lại, có lẽ anh sẽ không thể rút khỏi vòng luẩn quẩn day dứt này.
Chu Khải Thâm vẫn luôn nghĩ mình hoàn toàn có thể lại ở bên Triệu Tây Âm, bù đắp sai lầm trong quá khứ kia. Cô ghét bỏ xa lánh, anh nhịn. Cô thờ ơ lạnh nhạt, anh kiên nhẫn.
“Tôi và cô ấy không làm bạn được.”
Quá khứ chậm rãi bước ra ngoài ánh sáng, bí mật Triệu Tây Âm giấu kín suốt hai năm cũng theo đó vén lên một đoạn hồi ức không vui. Nhìn vết cắt trên cánh tay cô, còn có vết thương ở nơi anh không nhìn thấy được, Chu Khải Thâm rốt cuộc cũng hiểu, nỗi đau anh mang đến cho cô gái này không thể đơn giản dùng thời gian mà xoa dịu được.
“Tôi nợ Triệu Tây Âm quá nhiều, đời này trả không hết.”
Nỗi ân hận tuyệt vọng bám lấy Chu Khải Thâm. Anh đã từng nghĩ đến chuyện rời đi, để cô tiếp tục sống dưới mặt trời rực rỡ của cô.
Nhưng mà, nhưng mà…
Ở bên Triệu Tây Âm quá đỗi dễ chịu, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất anh từng có trong đời. Như thứ chất gây nghiện gặm cắn cốt tủy, đến trong mơ Chu Khải Thâm cũng khao khát chút hơi ấm từ người con gái ấy.
Có người hỏi anh, sau này nếu bọn họ không còn quan hệ gì nữa, anh có chấp nhận được không?
Chu Khải Thâm biết, anh không thể.
“Tiểu Tây, chúng ta tái hôn đi.”
Lời này anh nói ra, Triệu Tây Âm cũng không bất ngờ, những điều Chu Khải Thâm làm cho mình cô đều biết. Suốt hai năm phiêu bạt khắp trời nam đất bắc, càng gặp nhiều phong cảnh, lòng cô lại càng trống rỗng. Yêu chẳng hề vơi, cô những tưởng chỉ cần với tay là chạm đến, nhưng bản thân lại không cách nào vượt qua được bức tường quá khứ kia.
Nhìn thấy anh sống trong đau khổ dằn vặt, niềm vui trả thù rất nhanh đã biến thành đau lòng và xót thương. Người đàn ông này luôn khiến cô không an tâm được, anh vĩnh viễn biết cách đụng đến nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng cô.
Đi một vòng thật lớn đến tận ngày hôm nay, ngỡ mới như buổi đầu gặp mặt, Triệu Tây Âm trở lại thành cô gái hoạt bát đầy sức sống, lần nữa bao dung và ở bên Chu Khải Thâm. Mặc kệ khúc mắc trong quá khứ sâu nhường nào, dù giữa hai người là mênh mông nuối tiếc, cô vẫn quyết tâm muốn đối mặt.
Nếu Chu Khải Thâm đã bước chín mươi chín bước về phía cô, Triệu Tây Âm cũng không ngại bước thêm một bước nữa để yêu anh. Một chữ “yêu” này không phải nhất thời cảm động, mà là sau khi đã đi nhìn ngắm núi sông vạn dặm, trải qua tất thảy nhiệt tình còn đọng lại như sương sớm tinh thuần, khó lòng dứt bỏ.
Gặp lại nhau khi không còn son trẻ, em vẫn yêu anh như thuở thiếu niên.
Gấp lại “Bách niên hảo hợp”, độc giả hẳn sẽ cảm nhận được dư âm của không khí trầm lắng xen lẫn những khoảng ngọt ngào tươi sáng từ quá khứ, khiến người ta có ảo giác rằng tất cả thăng trầm hai nhân vật chính vừa trải chỉ là một hồi mộng hoang đường.
Giảo Xuân Bính không xây dựng nhân vật của mình thập toàn thập mỹ, ngược lại còn mang những nét rất “đời”.
Một Chu Khải Thâm tính khí xấu, thích làm chuyện ấu trĩ với cô gái anh yêu, thậm chí còn có thể nhún nhường bất cứ thứ gì để đạt được mục đích mong muốn. Một Triệu Tây Âm kiên cường, thấu tình đạt lý cũng sẽ quẫn bách và lạc lõng, sẽ bất lực với những mối quan hệ xung quanh mình. Còn có một Mạnh Duy Tất cùng với nỗi tiếc nuối cuộn trào như sóng biển của anh.
Tất cả nhân vật trong “Bách niên hảo hợp” đều là những người mang trong lòng chấp niệm, đây cũng chính là điểm lý tưởng hóa của câu chuyện này. Nói vậy là vì, trong thế giới thật, rất ít người có thể ôm mãi một phần tình thâm không thay đổi như thế, cũng sẽ không ai dám đánh đổi mọi thứ để nghe theo trái tim như họ.
Tác phẩm của Giảo Xuân Bính quả thực luôn có một sức lôi cuốn lạ kỳ, từng câu chữ lắng đọng sâu sắc mà vẫn vừa đủ nhã nhặn tinh tế, đánh thẳng vào lòng người đọc. Tác giả quả thật dụng tâm đi sâu vào nội tâm nhân vật, vẽ ra câu chuyện đắng nhiều hơn ngọt mà vẫn vô cùng chiều lòng độc giả.
Có một lời thoại của thầy Triệu – ba nữ chính, vô cùng đáng quý thế này: “Con biết cuộc sống là thế nào không? Là củi gạo dầu muối, sinh hoạt vụn vặt, sinh lão bệnh tử, phúc họa cùng chịu.”
Không có gì tồn tại vĩnh hằng, tình yêu cũng vậy. Đến một lúc nào đó trong đời, người ta sẽ không còn nhớ bản thân đã từng yêu ai đó tha thiết đến nhường nào, mà chỉ có thể quan tâm cuộc sống hằng ngày, quan tâm đến người bầu bạn bên mình đến cuối đời. Cái tên Giảo Xuân Bính đặt cho câu chuyện này có lẽ mang ý nghĩa tương tự vậy.
Không quản lòng người từng nhớ thương ai.
Nguyện lấy một đời làm sính lễ.
Bất kể mạnh khỏe ốm đau, khi hạnh phúc cũng như lúc gian nan.
Từ nay.
Lương duyên vĩnh kết.
Bách niên hảo hợp.
***
(*) Oxytocin hay còn được gọi là “hormone tình yêu”.