Tác Giả: Vụ Dữ Đô Thể Loại: Ngôn Tình, Hiện Đại, Yêu Thầm, Nhẹ Nhàng, HE. Độ Dài: 31 Chương Chính Văn + 3 Chương Phiên Ngoại. Tình Trạng: Hoàn edit Editor: Mạn Mạn Reviewer: Sở Sở Poster: Bông Bé Bỏng @PHC
Tải ebook đọc offline tại: https://ebooktruyen.net/ebook/anh-tren-trang-giay/
Trong chuyện tình cảm, ai mà chẳng muốn được người mình mến mộ, thầm thương trộm nhớ bấy lâu cũng thích và yêu mình. Nhưng có lẽ câu nói trên chẳng linh nghiệm hay có thể nói nó chẳng xuất hiện trên người Phó Uyển Hoà tí nào cả. Nữ chính Phó Uyển Hoà là cô nhân viên ngành quảng cáo của một công ty quảng cáo có tiếng ở Thuận Thu, cũng là người có ngoại hình thanh tú, dịu dàng. Trong cuộc sống, Phó Uyển Hoà là cô gái nhạy cảm, nhút nhát và cũng như trong chuyện tình cảm cô cũng khá rụt rè, tự ti chẳng dám tỏ tình với người mình thích chỉ đơn giản cô nghĩ rằng mình chẳng xứng với người ấy. Cô luôn tâm niệm chỉ cần người ấy một đời bình an, vui vẻ và hạnh phúc là cô đã mãn nguyện và chẳng cầu mong người đó biết mình không hay điều gì khác. Có một bí mật nhỏ mà Phó Uyển Hoà đã cất giấu, chôn sâu tận đáy lòng nhiều năm đó là cô đã thầm mến, yêu sâu đậm một chàng trai nhiều năm liền và điều đặc biệt hơn là cô chưa bao giờ nói chuyện cũng như có tiếp xúc và cũng chẳng quen biết gì về người ấy, ngoại trừ biết mỗi cái tên Dư Châu Dạ kiêm bạn cùng lớp hồi cao trung. Nhưng cái tên ấy cũng đủ lay động thời thanh xuân của cô rồi. Theo mình nghĩ Phó Uyển Hoà giống kiểu người: cậu có biết đến tôi hay không, việc này không quan trọng. Tuy nhiên, việc tôi thích cậu, tôi cứ cất giấu cho riêng mình là được rồi, chẳng mong ai biết cũng chẳng cầu mong điều gì. Kể từ lúc học cùng lớp với cậu ấy, cô đã thu thập được một ít thông tin ít ỏi về cậu như sinh nhật ngày nào, thích món ăn gì… để rồi cứ mỗi năm trôi qua, ở một nơi xa nào đó mà cậu chẳng biết tới, có một người cậu chẳng hề quen biết lại nguyện ý mua bánh kem, luôn ước nguyện những lời chúc tốt đẹp và đón mừng sinh nhật tuổi mới cùng cậu. Nam chính Dư Châu Dạ là tác giả, đại biên kịch có tiếng ở Hành Dương và cũng là một chàng trai đào hoa. Chính vì thế, với vẻ ngoài đẹp trai, soái ca của mình thì việc anh thu hút được rất nhiều bóng hồng theo đuổi là điều dễ hiểu nhưng để thu hút được anh, khiến anh chú ý lại rất khó. Thật vậy, nên bao năm qua mặc dù anh hẹn hò và có nhiều mối tình nhưng chẳng có ai khiến anh thật sự động lòng cả ngoại trừ Phó Uyển Hoà. Ấn tượng ban đầu của anh về Phó Uyển Hoà là cô nàng hát hay, có chất giọng truyền cảm thôi ngoài ra chẳng có gì. Tuy nhiên sau này tiếp xúc, quen biết và gặp gỡ cô nhiều hơn khiến anh chú ý, để tâm nhiều hơn và chẳng biết lúc nào những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt ấy lại tích tụ lại thành một thứ mà người ta gọi đó là động lòng. Bên cạnh đó, Dư Châu Dạ là người tự chủ, độc lập và có chủ kiến, chính vì điều này nên một khi anh đã nhận định Phó Uyển Hoà là người khiến anh động lòng thì anh quyến định chủ động theo đuổi cô để ‘rước nàng về dinh’. Chẳng biết tại sao, chỉ mới quen biết Phó Uyển Hoà được một thời gian ngắn nhưng anh lại rất tin tưởng và nhiều hơn là sự ỷ lại vào cô. Anh để cô làm nơi nương tựa của mình và giải bầy tâm sự thầm kín bấy lâu mà anh luôn đè nén cũng như lỗi lầm xưa cũ. Đoạn trích nhỏ: “Tôi mất năm năm mới nhận ra mình có lỗi, ngu ngốc nhỉ?” “Dư Châu Dạ, cậu không ngu ngốc, cậu rất thông minh, cũng rất ưu tú, nhưng cậu không phải thần thánh, cũng sẽ có lúc cậu mắc sai lầm.” Mối tình yêu thầm nhiều năm liền ấy của Phó Uyển Hoà những tưởng sẽ chôn sâu tận đáy con tim và chẳng ai hay biết nhưng bằng một cách nào đó định mệnh lại khiến hai người một lần nữa gặp gỡ, quen biết để rồi mối tình ấy cũng được đơm hoa kết trái một cách mãn nguyện. Mình khá thích tính cách của nam chính vì anh là người có chủ kiến riêng, kiểu người ‘thích là nhích’ một khi đã nhận định rõ ràng là thích ai, yêu ai thì anh luôn tiến tới trực tiếp theo đuổi người ấy như cách mà anh đã theo đuổi Phó Uyển Hoà. Có thể nói “Anh Trên Trang Giấy” là một trong số ít bộ truyện thuộc motif yêu thầm mà mình thích ngay từ khi đọc văn án bởi lối viết của tác giả đã thu hút mình ngay từ những dòng đầu. Mạch truyện nhẹ nhàng giống như cách nữ chính dành trọn con tim mình cho nam chính chẳng cầu hồi đáp. Bật mí nhỏ là vài chương đầu có hơi buồn một chút do thời ấu thơ của nữ chính chẳng mấy khi có tiếng cười nhưng bù lại cô ấy luôn vui vẻ đón nhận và bắt đầu cuộc sống mới cũng như tìm được nơi chiếu sáng để soi sáng tâm hồn cô, giúp cô thoát khỏi ưu buồn, khoảng thời gian bị ức hiếp, bị bạo lực học đường tăm tối nhất đời người… Các bạn độc giả đừng vì truyện được gắn tag ‘khổ tận cam lai’ mà bị đánh lừa và hiểu lầm truyện ngược nhé, bật mí thêm chút nữa là thật ra, đơn giản chỉ vì mối tình yêu thầm nhiều năm liền của nữ chính được hồi đáp và có cái kết mãn nguyện thôi.