(Đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu =)))
Hà Dã gõ cửa đi vào văn phòng, chủ nhiệm lớp chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đưa đơn xin tài trợ trên mặt bàn cho hắn: “Này, lấy về điền đi, mai lại mang đến đây cho tôi.”
Hà Dã nhận lấy, nhìn thoáng qua, cười đầy vẻ hờ hững: “Nghe nói năm nay tăng?”
Giáo viên chủ nhiệm cau mày nhìn hắn. Đây đã là năm thứ ba ông dạy Hà Dã rồi, tuy nhiên vẫn thật sự không quen nhìn một thiếu niên mới chập chững trưởng thành lại coi trọng tiền bạc đến thế. Nhưng khi nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ của hắn, ông không thể không hiểu rõ.
“Đúng vậy, có lẽ có thể được khoảng năm nghìn.”
Những năm nghìn? Thế chẳng phải là nhiều hơn tận hai nghìn so với năm ngoái à.
Hà Dã búng lấy tờ đơn, khóe miệng khẽ nhếch.
Tới năm nghìn, đủ để hắn sống ba, năm năm rồi. Tiền đề là đám người kia không lập tức tìm tới cửa.
Thầy chủ nhiệm nhìn nụ cười trào phúng trên mặt Hà Dã, nhịn không được mà nói lời quan tâm: “Đám… người đó, có còn đến tìm em không?”
Hà Dã thờ ơ ừ một tiếng cho có rồi nhìn ông.
Thầy chủ nhiệm bị đôi mắt không chút gợn sóng nào của hắn nhìn chằm chằm, bỗng chợt nghĩ đến hồi Hà Dã còn học lớp 10. Hôm đó ông phải đến thăm gia đình hắn, còn chưa hay biết chuyện gì đã đụng phải một đám người kéo tới cửa đòi nợ. Tên nào tên nấy cũng đều hung ác như ma tựa quỷ muốn ăn thịt người. Trong túi quần của mấy kẻ phía sau còn cắm cả dao gọt hoa quả, như thể chỉ cần một lời không hợp thôi là có thể rút ra đâm lên người ta ngay lập tức.
Đến Niên Cận bốn mươi tuổi rồi nhìn thấy còn sợ, đứng trong phòng khách nhà Hà Dã mà không dám thốt lên nửa câu.
Còn Hà Dã thì sao?
Hắn mới lên lớp mười chưa được một tháng, cơ thể còn đang trong giai đoạn phát triển, chỉ dài ra chứ không béo lên, vì không có tiền mua thịt ăn nên bị suy dinh dưỡng nặng.
Vậy mà một Hà Dã trông như cái sào trúc ấy, lại đứng chắn ở cửa không cho đám người đòi nợ vào nhà. Tay hắn đè lên khung cửa, ánh mắt rất lạnh, cũng rất tuyệt vọng.
“Tiền, tao không có. Nhưng chúng mày có thể giết tao đi, rồi móc nội tạng của tao ra bán, thế là có tiền ngay.”
Câu nói kia của Hà Dã, đến giờ chủ nhiệm lớp nghĩ lại vẫn thấy run rẩy hết cả người. Đó không nên là lời của một thiếu niên còn chưa tròn mười sáu tuổi. Nhưng Hà Dã đã nói.
Rốt cuộc thì phải trải qua cuộc sống thế nào, mới có thể dồn ép một đứa trẻ còn đang vị thành niên trở thành như vậy?
Chủ nhiệm lớp có con, cũng có lòng trắc ẩn, vậy nên ông muốn quan tâm học sinh này, nhưng lại đều bị từ chối.
“Thầy à, thầy có thể cho em tiền không? Em cần hơn một triệu, thầy có thể cho em không?”
“Nếu không thể, vậy thì đừng thương hại em làm gì. Vô dụng cả thôi.”
Lúc ấy chủ nhiệm lớp nói lời quan tâm mà lại bị phản lại như vậy nên có hơi tức giận. Ông cảm thấy cái thái độ này của Hà Đã quá tồi tệ, không biết cách xử sự làm người một chút nào cả. Cứ như nếu mình đã không được sống tốt, thế thì cũng phải làm cho những người khác không được thoải mái như mình vậy. Dù bạn có muốn đối xử tốt với hắn hay không, hắn cũng đều sẽ đẩy bạn ra ngoài ngàn dặm.
Đây cũng là nguyên nhân làm hắn không có chút quan hệ tốt nào với học sinh trong lớp, cũng luôn bị xa lánh cùng không được chào đón. Hoàn cảnh gia đình có thể chiếm một phần, nhưng quan trọng nhất là thái độ con người của hắn.
“Em không cần bạn, em chỉ cần tiền.”
Hà Dã đã đáp lại những lời khuyên nhủ của ông như vậy.
Chủ nhiệm lớp im lặng quá lâu khiến Hà Đã có hơi mất kiên nhẫn: “Còn có việc gì không?”
Chủ nhiệm lớp hoàn hồn lại, đôi tay xoa xoa lên mặt bàn. Ông hỏi Hà Dã: “Không thì em ở nội trú đi? Thầy sẽ xin nhà trường miễn phí cho em.”
Hà Dã nhìn ông chăm chú, hồi lâu sau mới nhếch miệng: “Thầy cảm thấy ký túc xá nào sẽ bằng lòng cho em vào ở?”
Thầy chủ nhiệm sửng sốt.
Đúng vậy, với thái độ cùng hoàn cảnh này của Hà Dã, quả thực rất khó.
Ngáp một cái, Hà Đã xoay người vung tay: “Em về đây.” Hắn đi được hai bước lại dừng lại, giơ bàn tay đang cầm đơn xin kia lên vẫy vẫy, không chút cảm xúc nói: “Cảm ơn nhé.”
Chủ nhiệm lớp nghe thấy câu “cảm ơn” này của hắn thì giật mình, đôi lông mày giãn ra một chút. Ông lắc đầu bật cười: “Thằng nhóc thối này.” Bướng bỉnh thật đấy.
Vị giáo viên ngồi đối diện thầy chủ nhiệm đã tỏ ra khó chịu từ lâu: “Tôi bảo này, cũng may tính tình ông tốt. Chứ nếu là tôi, đứa học sinh nào trong lớp dám thái độ với tôi như thế, tôi đã sớm giận điên lên rồi.”
Thầy chủ nhiệm chỉ cười rồi nói rằng: “Tình huống đặc thù mà.”
Quan trọng là, nếu ông tức giận với Hà Dã, Hà Dã cũng phải có phản ứng gì đó mới được có đúng không? Nhưng đứa trẻ kia lại chẳng quan tâm, mặc cho ông có giận đến mức nào đi chăng nữa, nên thế nào thì hắn vẫn sẽ thế ấy cả thôi.
_____
“Cậu nói xem, có phải thầy chủ nhiệm bị mua chuộc rồi không?”
“Hử?” Chu Giai đang quay bút ngồi học từ mới ngẩng đầu lên nhìn cậu bạn bàn trên, không hiểu ra sao: “Sao bỗng dưng lại nói thế?”
Cậu bàn trên kia hất cằm về phía đằng sau Chu Giai với vẻ mặt kỳ lạ: “Thì Hà Dã ấy. Tớ thấy rõ trong tay cậu ta đang cầm là đơn xin phụ cấp đó. Cậu bảo có phải tên này đi mua thuốc lá cho thầy chủ nhiệm không, không thì sao năm nào cũng là cậu ta lấy?”
Quay đầu nhìn Hà Dã một cái, Chu Giai nhớ đến ban nãy mình bị hắn đối xử rất lạnh nhạt, thế là dằn lòng thu ánh mắt về. Nhưng thái độ của Hà Dã với cậu là một chuyện, còn cậu ngồi nghe bạn bàn trên nói Hà Dã như vậy lại là một chuyện khác.
Không thích nghe.
“Không phải đâu. Tính ra trong lớp chúng ta cũng chỉ có cậu ấy là khó khăn nhất, cậu ấy lấy là đúng rồi.” Chu Giai giải thích.
Cậu bàn trên lại không ủng hộ: “Khó khăn? Thế rốt cuộc là có bao nhiêu khó khăn?” Cậu ta nhìn Hà Dã thêm lần nữa, rồi tầm mắt lại chuyển về trên mặt Chu Giai: “Không phải chỉ là bố mất rồi mẹ đi lấy người khác hay sao? Tớ nhớ rõ nhà cậu ta còn cao những ba tầng kìa, nếu rất khó khăn thì sao không bán đi?”
Chu Giai nhíu chặt mày, xiết chặt lấy cây bút trong tay. Bỗng nhiên cậu rất muốn đánh tên bàn trên này: “Vậy cậu cảm thấy nên là ai lấy? Cậu à?”
Cậu bàn trên không nghe ra giọng nói đang cố kiềm chế của Chu Giai. Trong mắt cậu ta, Chu Giai là một người vô cùng dễ nói chuyện, cũng không hay tức giận với người khác.
“Thế thì cũng không phải, nhà tớ cũng chẳng khó khăn gì.”
Chu Giai đặt bút lên giấy: “Vậy cậu để ý đến chuyện này làm gì? Thầy chủ nhiệm muốn cho ai thì cho người đó, đừng quan tâm nữa.”
Cậu bàn trên chặc lưỡi, xong còn nói thêm một câu: “Còn không phải là chướng mắt cái dáng vẻ kia của cậu ta sao. Cái đức hạnh này ấy à, có khác gì mấy tên lưu manh ngoài xã hội đâu…” Nói rồi quay lên ngay.
Lưu manh ngoài xã hội?
Chu Giai ngẩn người, ngoái lại nhìn Hà Dã, trước khi người kia ngẩng lên lại quay trở về. Cúi đầu nhìn mấy từ đơn viết lung tung trên giấy, Chu Gian nghĩ: “Nào có tên lưu manh xã hội nào trông như thế chứ.”
Nếu bạn hỏi Chu Giai rằng tóm lại thì Hà Dã trông thế nào, Chu Giai cũng sẽ chỉ trả lời rằng: “Thì cũng rất đẹp trai này, rất ngang tàn… Lạnh lùng như một con rắn vậy.”
Chương 1
Chuyên mục editor lảm nhảm lại đến: Ừ có 1k5 từ thôi nhưng tôi mất những 3 tiếng để edit ạ =))) Haiz. Mình đang chuẩn bị thi cuối kỳ nên lịch ra chương sẽ là 3, 4 ngày với truyện random nhé =))
Các bạn có để ý đế không, bạn Nhung Nhung mới edit bìa truyện “Có nó, rồi hắn sẽ yêu ngươi” trong Lâu mình đó. Siêu đẹp luôn á. Iu bạn Nhung Kunn nhiều nhiều ❤