Series ăn khách Bridgerton của Netflix trở lại với một câu chuyện hoàn toàn mới chia sẻ cùng vũ trụ với mùa đầu tiên. Lần này, người anh trai tận tụy của gia đình Tử tước Bridgerton đóng nhân vật chính.
Một mùa kết đôi nữa lại đến. Gia đình Tử tước sau mùa ra mắt thành công rực rỡ của cô con gái Daphne – người giờ đã là Công tước phu nhân, trở thành đối tượng nổi bật nhất trong mắt các bà mẹ có con gái đến tuổi cập kê. Và như số phận thương tình cho tấm lòng của bậc phụ mẫu, Tử tước Anthony Bridgerton (Jonathan Bailey) – người được khán giả nhớ đến là anh trai mỹ nam của Daphne ở mùa trước, quyết định tìm cho mình một Tử tước phu nhân “phù hợp” mùa kết đôi này. Vâng, là “phù hợp”, chứ không phải “tâm đầu ý hợp”. Không như Daphne, Anthony đã từ bỏ tình yêu – một điều khá trớ trêu khi anh chàng này là một tay sát gái có tiếng.
Là phần tiếp theo của series lớn và có màn mở đầu ấn tượng, thật khó để không so sánh mùa 2 của Bridgerton với câu chuyện của Daphne – một chuyện tình đầy sắc thái tán tỉnh, tình yêu mãnh liệt, mang đậm yếu tố xác thịt trong bối cảnh hầu như chẳng khác gì chuyện cổ tích. Bên cạnh đó, trong số những cuốn sách của Julia Quinn, nguyên tác của mùa 2 là The Viscount Who Loved Me, được đánh giá là phần hay nhất mà nữ tác giả từng sáng tác. Điều đó khiến chúng ta không ngừng mong chờ được chứng kiến màn tán tỉnh đến đoạn cao trào bùng nổ của cặp đôi chính.
Đó là từ khóa chính của phim đó chứ, “tán tỉnh” chứ không phải “tình yêu”. Nên việc Daphne và chàng Công tước Simon Basset không còn là nhân vật chính nữa là điều dễ hiểu. Vì nếu ở chiều ngược lại, tình yêu với tất cả các cung bậc cảm xúc mãnh liệt và đam mê mang tính cốt cán hơn, chuyện tình giữa Anthony và Kate (Simone Ashley) trong đây sẽ không thể bì được. Nếu thực sự phải so sánh, mùa đầu của Bridgerton trong trẻo (đến một mức độ nào đó) như mối tình đầu mang nhiều mộng mơ, thì cặp đôi Anthony/Kate mang dáng vẻ trưởng thành hơn nhiều.
Suy cho cùng, cả hai đều là con trưởng của gia đình. Và ngay cả thời điểm hiện đại ngày nay, đây là vị trí luôn gắn liền với trách nhiệm đáng kể. Chẳng có gì ngạc nhiên khi những chướng ngại mà cặp đôi phải đối mặt không chỉ gói gọn trong suy nghĩ “hợp hay không”, mà còn là nghĩa vụ với cha mẹ, dòng tộc và danh dự của một gia đình quý tộc được trọng vọng. Tuy nhiên, có lẽ cũng vì thế mà mùa 2 của Bridgerton kém một chút so với mùa đầu về độ mới lạ. 2 con người đều có toan tính đi tìm đối tượng kết hôn, không phải chúng ta đều chứng kiến motif này trên màn ảnh từ Tây sang Đông rồi sao? Tập trung vào 2 người con trưởng cũng có nghĩa là tính mộng mơ của tình yêu bị giảm xuống đến mức tối thiểu. Đổi lại, chúng ta có cái nhìn sâu hơn vào những khía cạnh thực tế ít hường phấn hơn trong một cuộc hôn nhân quý tộc.
Sau tất cả, câu hỏi quan trọng nhất là liệu mùa 2 Bridgerton có đáng xem? Đáp án cho nghi vấn này thật phức tạp. Hãy nói về khía cạnh tốt trước đã. Mối tình tay ba giữa Anthony, Edwina và Kate thu hút nhất định. Đó là những phân đoạn một Anthony “tay chơi” phải hạ mình theo đuổi một tiểu thư hết sức thùy mị như Edwina. Nghĩa là anh ta phải học thơ ca, một thái độ khiêm nhường và chôn hết những tư tưởng tiêu cực về phụ nữ. Điều mà mùa 2 làm tốt chính là làm nổi bật Anthony và Edwina không “hợp” nhau xíu nào cả. Rõ ràng anh chàng Tử tước chỉ muốn một người vợ đúng nghĩa vụ. Điều đó làm anh ta trở nên đểu cáng, dù đang tỏ ra là một người đàn ông đàng hoàng của giới quý tộc. Và chúng đem đến cho series nét duyên hài hước lẫn lãng mạn.
Điều mùa 2 làm tốt hơn nữa là để chúng ta có cái nhìn sâu sắc hơn về Anthony. Bên dưới bề ngoài rắn rỏi, hoàn hảo và thái độ cứng nhắc là một Anthony phải trưởng thành quá sớm và còn ám ảnh về cái chết của cha. Oằn mình gánh vác gia đình trong tiếng gào khóc đau khổ của mẹ, khi cha còn chưa kịp được hạ táng khiến Anthony phải dẹp hết tuổi thiếu niên bồng bột để hoàn thành nghĩa vụ một Tử tước.
Không có những yếu tố trên, Bridgerton rơi vào chật vật. Chất xúc tác làm nên một Bridgerton mãnh liệt là các mối quan hệ với chemistry bùng nổ sau một thời gian kìm nén. Nhưng Anthony và Kate có vẻ chơi trò kìm nén hơi quá tay, khiến chemistry của họ hiện lên có chút miễn cưỡng và quá gồng. Tất nhiên, điều này có thể được biện minh là do cả hai không còn con nít như Daphne và đều chai sạn như Simon (rơm với nhau thì sao mà cháy được). Sự thiếu kịch tính trong chuyện tình của cả hai hoàn toàn có thể thấy được và không vẻ đẹp hoàn mỹ nào của nhân vật có thể thỏa lấp điều này. Không chỉ vậy, Anthony được chăm chút nhưng hai chị em Kate và Edwina không mấy được cho vào chiều sâu tương tự. Một điều dễ nhận ra là Edwina khá nhạt.
Nhưng có lẽ, điểm trừ lớn nhất của Bridgerton mùa 2 là phim xoáy vào sự lựa chọn giữa nghĩa vụ và tình yêu với ý định để hai yếu tố này mâu thuẫn lẫn nhau. Vậy mà chuyện tình trong đây không hề liên quan đến điều này. Anthony rõ ràng được khuyên, bởi em gái Daphne và quan trọng hơn là mẹ, rằng anh nên chọn nghe theo con tim. Kate hoàn toàn có thể hướng em gái theo đuổi một mối tình khác nếu cô quyết định thành thật với Edwina. Ngay cả Edwina cũng sẵn sàng tránh sang một bên để tác thành cho 2 người. Thế mới thấy tình huống “oan trái” mà phim o ép các nhân vật chính không thuyết phục chút nào và không có gì gọi là chống lại nghĩa vụ để chọn tình yêu hay ngược lại cả. Câu miêu tả tình huống này đúng hơn nên là “nam chính ngốc nghếch cứng đầu không chịu nghe theo trái tim như mọi người khuyên anh ta và nữ chính cũng vậy”.
Các tuyến truyện phụ bỗng nhiên trở thành điểm cứu vãn cho mùa 2, trong khi chúng là gia vị tăng thêm độ gay cấn của mùa 1. Bằng cách nào đó, tình yêu đầu bất chấp giai cấp của Eloise mang một tầng ý nghĩa hơn so với các anh trai, tình bạn giữa Eloise và Pen là nguồn sức mạnh thúc đẩy một nhân vật mà chúng ta yêu thích, hứa hẹn một tương lai với nhiều việc động trời hơn bị vạch trần. Và cá nhân Anthony bỗng nhiên được cứu rỗi khi anh ta để con người thật của mình được sống. Nhưng tình yêu chính giữa Anthony và Kate lại thiếu hương vị để thực sự bùng nổ xứng với độ dồn nén mà họ thể hiện từ đầu.
Cho nên, nếu bạn mong chờ một phần phim có thể vượt qua cái bóng của phần trước, thất vọng là điều bạn nhận được. Chí ít thì phim cũng thỏa mãn được tâm hồn lãng mạn trong chúng ta, ở mức độ vừa đủ thôi.