Truyện gốc: Gấm rách Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
“Tình yêu trên thế giới này, không có cách nào, lợi ích của bản thân và gia đình luôn phải đặt ở phải ở phía trước”
Không biết đây là lần thứ mấy mình đọc lại Gấm rách nữa. Lần đầu đọc, mình thấy choáng ngợp. Choáng ngợp bởi sự tráng lệ của hào môn thế gia ba nhà tài phiệt Đài Bắc, bởi tất cả những người xung quanh Phó Thánh Hâm, mà kẻ đầu sỏ trong đó – Dịch Chí Duy hắn đáng sợ đến rùng mình, bởi đoạn kết quyết tuyệt, gọn ghẽ, dứt khoát lặng cả người. Lần sau đọc thực sự khủng khiếp, khóc cạn cả nước mắt, từ trang đầu đến trang cuối, vì đã biết kết thúc đau đớn như thế, nên càng đọc những đoạn vui vẻ an yên tạm thời, càng khóc. Lần đó đọc thật là vất vả, chả hiểu sao cứ đâm đầu vào ba cái thứ ngược luyến tàn tâm này làm gì cho khổ đời :)))
Còn lần này, đã nguôi ngoai nhiều rồi, bình tĩnh nhiều rồi, chỉ là vẫn không thôi đau lòng cho nữ chính.
Dịch Chí Duy chắc chắn là một tên khốn nạn, nhưng một tên khốn nạn cũng chẳng thể bức chết được Phó Thánh Hâm. Thánh Hâm thông minh như vậy, kiên cường như vậy, nhưng chẳng còn cách nào khác cả, là ông trời nhất định muốn cô chết.
Phó Lương Đông, ông ấy yêu thương Phó Thánh Hâm lắm sao? Thoải mái chết đi để lại cho cô ấy gánh nặng lớn như vậy, đấy là yêu thương sao? Giá bảo ông ấy chỉ là đơn thuần cùng đường không trả được nợ, vì ông tin Hâm nhi có thể vực lại được Hoa Vũ… nhưng rõ ràng ông ấy biết, ông ấy biết mười mươi người nhắm vào ông ấy là ai, vậy mà lại để Thánh Hâm tiếp quản Hoa Vũ. Cha cô, ông ấy không hề muốn bảo vệ cô. Ông ấy muốn bảo vệ Thánh Khi Thánh Hi Thánh Hiền và bà Phó. Còn đứa con gái cả mồ côi mẹ từ nhỏ là cô đây, ông ấy căn bản muốn cô chết, muốn cô chết nên mới đẩy Hoa Vũ vào tay cô! Đáng thương thay Phó Thánh Hâm, nếu lúc đầu cô bán Hoa Vũ, cho ai cũng được, thậm chí Giản Tử Tuấn cũng được, cầm tiền cao chạy xa bay, đến một phương trời mới, sống như một người bình thường, thì mọi chuyện đã không nên nỗi. Cô ấy sẽ gặp một người yêu thương mình, cô cũng yêu thương người đó, an ổn yên tĩnh sống… Nhưng không, Hoa Vũ là của Phó Lương Đông, nên cô gánh, bán mình để gánh, vì cô tưởng rằng cha yêu cô nhất trên đời!
Lúc khốn đốn đến cùng cực, phải bán cả linh hồn của mình đi, Thánh Hâm cũng không gục ngã. Vì nếu cô gục ngã, hoặc bỏ đi rồi, mẹ kế, Thánh Khi Thánh Hi Thánh Hiền phải làm thế nào. Thế rồi, lần lượt đến Thánh Khi và mẹ kế phản bội cô.
Thánh Khi đã hận cô đến mức nào nên mới quyết chết đi cũng muốn cô chết theo, nhất quyết không vạch trần Dịch Chí Duy để cá chết lưới rách. Thánh Khi cần số tài sản đó ư, hay vì nỗi ghen tức đã làm con bé mù cả mắt, hay vì nó đã yêu Dịch Chí Duy đến mất hết lí trí rồi? Mẹ kế tưởng như cũng chết theo Thánh Khi đấy, cuối cùng cũng chỉ cần một tờ ngân phiếu, đã cười mãn nguyện rời đi. Bà ta căn bản không quan tâm Thánh Hâm, không quan tâm Hoa Vũ, bà ta chỉ cần có tiền để ăn trắng mặc trơn, số tiền đó ai cho không quan trọng.
Ha, nhưng xét ra, bà ta cuối cùng lại chính là người “nhân đạo” với cô nhất!
Phó Lương Đông chết rồi, Phó Thánh Khi chết rồi, con cũng chết rồi. Ba người chết. Còn lại ba người sống. Bà Phó, Thánh Hi, Thánh Hiền bọn họ đã có món tiền đó, có cả sự đảm bảo của Dịch Chí Duy. Vậy thì cô chẳng còn gánh nặng nào trong hồng trần bạc bẽo nữa. Nên giờ cô đã có thể toàn quyền cuộc sống của mình rồi, sống hay chết cũng không cần vì người khác nữa. Cô hoàn toàn có thể sống, nợ không trả được thì vào tù, năm năm, mười năm, Dịch Chí Duy, Dịch Truyền Đông, Giản Tử Tuấn có gán được thêm tội nghiệt nào nữa không? Mười lăm năm sau sẽ lại nhìn thấy bầu trời xanh, thiên hạ cũng chẳng nhớ Phó Thánh Hâm là ai nữa.
Nhưng cô không làm thế. Cô đem thứ duy nhất mình còn lại để trả thù Dịch Chí Duy. Cô không cho Dịch Chí Duy cơ hội quay đầu. 4 giờ, trời còn chưa sáng, chỉ số giá ngày mai thế nào không phải chỉ dựa vào một câu nói của Dịch Chí Duy ư? Thời gian chưa hết, nhưng cô đã không cho Chí Duy thu hồi lại quyết định đối với chỉ số hàng hóa nữa, cũng không cho hắn cơ hội cứu cô một lần nữa để cái cảnh mèo vờn chuột này không biết kéo dài đến bao giờ nữa. Cô chết. Cô kết thúc trò chơi của Dịch Chí Duy khi màn còn chưa hạ. Dịch Chí Duy sẽ mãi mãi không còn cơ hội nào nữa đâu. Cho dù hắn muốn làm gì đi nữa. Muốn một lát nữa bình tâm lại sẽ đẩy chỉ số hàng hóa tương lai, hay muốn trả nợ thay cô, hay muốn cứu cô ra khỏi vòng lao lý, đều dễ như trở bàn tay, nhưng không thể nữa. Phó Thánh Hâm không để cho hắn cơ hội nào nữa.
Người chết là hết.
Thật muốn đọc Mãn bàn giai thâu, để xem Dịch Truyền Đông ra mặt như thế nào, Dịch Chí Duy còn ai bên cạnh mình! Chúc Giai Giai ư? Hay Phồn Tố? Muốn xem Dịch Chí Duy Dịch Truyền Đông Giản Tử Tuấn lưỡng bại câu thương thế nào, muốn biết Phó Thánh Hi Phó Thánh Hiền liệu có trả thù cho chị cả, có làm phong vân biến sắc hay cứ đơn thuần sạch sẽ mà sống vậy thôi?
Nhưng Thánh Hâm phải chết. Phải chết mới đúng là con người của cô.
Nếu bên kia cầu Nại Hà thật sự có kiếp sau, thật muốn xem Phó Lương Đông Phó Thánh Khi dùng biểu hiện gì để đối mặt với Thánh Hâm. Muốn xem Dịch Đông Cù có thực sự hận Phó Lương Đông, hay tất cả chỉ là Dịch Chí Duy mua dây buộc mình!
Thật sự kết thúc gọn ghẽ như vậy là hợp lý nhất rồi, nhưng vẫn không cam lòng chút nào…
Truyện tương tự
Sai lầm nối tiếp (Lam Bạch Sắc)
Thiên sơn mộ tuyết (Phỉ Ngã Tư Tồn)
Đông cung (Phỉ Ngã Tư Tồn)
Gấm rách là một trong những bộ hiện đại xuất sắc nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn. Tiếc là không có tác phẩm nào cùng hệ liệt (Mãn bàn giai thâu khá ngắn và còn gây nhiều tranh cãi). Tuy nhiên, mẹ kế còn viết không ít truyện hiện đại, âm mưu, trả thù nữa. Nếu quan tâm, bạn có thể tìm đọc thêm những truyện ấy của mẹ kế ở dưới đây, hẹn gặp lại!
Tiểu thuyết của Phỉ Ngã Tư Tồn (Fei Wo Si Cun / 匪我思存)