Tác giả: Tô Cảnh Nhàn (苏景闲)
Chuyển ngữ: 小仙贝 (QT + GG)
Beta: Aoi Hatoru
Hôm nay mình sẽ review một bộ siêu dth, mới đọc xong thôi, dù cho thi tới mông rồi cũng phải làm review, vì nó quá dth, mình sợ thi xong rồi thì cảm xúc nó trôi dạt phương nào rồi y( ̄▿ ̄)y
Bắt đầu từ đâu nhỉ, nội dung chính nhé, Từ Lạc Dương và Thích Trường An cùng tham gia một bộ phim song nam chủ, và để trải nghiệm làm quen với vai diễn đã chung sống với nhau ở một trấn nhỏ. Từ đó hai người dần hiểu nhau, đấu tranh với tình cảm với quá khứ đen tối của mình để ở bên nhau một cách trọn vẹn.
Đấy là review kiểu formal thôi, chứ mình là mình phải phun tào vì cái sự dễ thương của truyện nhé. (≧∇≦)
Đầu tiên, truyện không phải kiểu ngốc bạch ngọt, hai người cũng đến tận gần nửa truyện mới chính thức quen nhau. Nội tâm hai nhân vật chính được tác giả khắc họa rõ ràng, logic. Thụ là Từ Lạc Dương (Từ Náo Náo, Náo Náo Náo Náo – cái tên nghe quắn quéo hết sức ≧◡≦) có một tuổi thơ êm ấm, một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng khi tai họa ập đến, mẹ mất, cha cũng đau buồn quá độ đi theo, sau đó bị hãm hại đuổi học, phải qua nước ngoài. Thế nhưng Náo Náo không gục ngã, cậu khoác lên mình vỏ bọc vô tư, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực. Cậu không não tàn, không bạch liên hoa, không tốt bụng thừa thãi trong cái giới showbiz này. Có thù tất báo! Đó là một điểm cộng trong tính cách nhân vật mà mình rất thích. Nói thế nào nhỉ, cậu vẫn nhớ cha mẹ chứ, vẫn buồn chứ, thế nhưng cậu sẽ không bi lụy vì nó, cũng không sống trong thù hận vì bị hãm hại, cậu vẫn sống hết mình với công việc, chịu khó chịu khổ rèn giũa diễn xuất. Thật sự muốn được bạn Náo Náo lan cho một ít năng lượng ghê ( ´ ▽ ` )ノ
Đến khi phát hiện tình cảm của mình thì bạn cũng rất ngay thẳng tiến tới, cho dù yêu… vượt chủng loài rất khó khăn, cho dù sự nghiệp đang đà đi lên không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Công là Thích Trường An, ngược lại với Náo Náo, có tuổi thơ bất hạnh từ lúc sinh ra đời, bị chính mẹ ruột hãm hại đến sống không ra người, từ một đứa bé khỏe mạnh đến một chàng trai bệnh tật với linh hồn tàn tạ. Truyện cũng nói, Thích Trường An không tự sát là vì không muốn trốn chạy một cách hèn hạ, nhưng sống cũng chẳng thoải mái chút nào. Cơ thể kháng cự với việc điều trị, bác sĩ tâm lý không có tác dụng, có thể nói là người không ra người quỷ không ra quỷ. Đó cũng là một lí do khi Thích Trường An phát hiện ra tình cảm của mình lại chần chừ, lưỡng lự không dám tiến đến. Điều này với mình hoàn toàn hợp lý
Về truyện, đây thực sự là một trong số ít tác phẩm là câu nào câu nấy mình đều muốn lôi ra làm quotes thế này, từ lúc hai bạn chưa yêu nhau là mình đã quéo hết cả tim rồi. Thực sự muốn hỏi bà tác giả, bà ăn gì mà viết ngọt vậy, viết ngọt này là phạm quyyy đó. Tình cảm của hai bạn ý cũng không phải chỉ được thể hiện qua mấy câu thoại tình tứ mà là qua cả hành động chăm sóc, san sẻ và thấu hiểu lẫn nhau nữa.
Một số trích đoạn nhé, mình sẽ còn bổ sung:
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn (苏景闲)
Chuyển ngữ: 小仙贝 (QT + GG)
Beta: Aoi Hatoru
Từ Lạc Dương đội mũ lưỡi trai có đỉnh màu trắng, mặc quần thể thao ngắn rộng rãi đứng bên hồ làm nóng người. Là một cẩu FA, mỗi sáng sớm cậu đều luôn chăm chỉ tự dẫn bản thân đi dạo, cho nên sau khi ăn hai quả trứng gà luộc, liền đầy thích thú mà ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
Siêu có tự giác của một cẩu FA, tự dẫn mình đi dạo luôn
°°°°°°°°°
Lúc vào thang máy, Từ Lạc Dương thả lỏng thở một hơi, rồi lại chân thành giải thích với Thích Trường An: “Không phải tui cố ý dậy muộn, là heo nhỏ Peppa dùng mọi cách giữ tui lại.”
Thích Trường An trong mắt đầy ý cười nhìn cậu diễn trò.
Từ Lạc Dương làm vẻ mặt u buồn, mỗi một âm tiết đều đầy tình cảm: “Tui sợ nó bị tổn thương, nên ngủ thêm một lát, bồi nó.”
Thu lại ý cười trong mắt, vẻ mặt Thích Trường An hơi mất mát: “Vậy cậu không sợ tôi tổn thương sao?”
Hử? Từ Lạc Dương cẩn thận quan sát vẻ mặt Thích Trường An, nhưng mà kỹ năng diễn xuất của đối phương được điểm tối đa, cậu không phân biệt được, rốt cục anh buồn thật hay là giả vờ buồn, thế là cậu dò hỏi nói: “Hay là… tui vù vù cho anh nhé?”
Thích Trường An vẫn chưa kịp hiểu “vù vù” có nghĩa là gì, đã nhìn thấy Từ Lạc Dương tiến lại gần, cong môi, thổi vào tim anh mấy cái. Sau đó ngẩng đầu mỉm cười với anh, mặt mày cong cong: “Trái tim bị tổn thương của Thích tiên sinh, đã được tui chữa lành rồi!”
Nhìn Từ Lạc Dương, Thích Trường An ánh mắt sâu xa —— không, chưa chữa lành, mà tim còn đập loạn xạ nữa.
Haha còn tim tụi tui thì quéo hết cả vào rồi nè
°°°°°°°°°
Mắt hơi sưng lên, Thích Trường Ân đứng bên cửa sổ sát đất, kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Vậy cậu ấy có thích em không? Em có muốn nói cho cậu ấy biết tâm ý của em không?”
“Em không nói với cậu ấy đâu.” Lần này trả lời rất nhanh, giọng nói Thích Trường An rõ ràng đã bình tĩnh lại, anh giải thích: “Cậu ấy xem em là bạn thân.”
“Như vậy… em không buồn hả?”
“Không buồn đâu.” Thích Trường An suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Anh, anh đã bao giờ cảm nhận được một loại cảm giác như thế này chưa? Trong lòng giống như có một cây non đang mọc lên, anh sẽ cẩn thận che chở cho nó, sẽ tưới nước cho nó, nhìn nó trổ cành mọc lá, anh sẽ rất thỏa mãn. Thế nhưng anh lại không dám chạm vào nó.”
Thích Trường Ân khó khăn hỏi: “Vì sao lại không dám?”
“Bởi vì sẽ khiến cậu ấy bị tổn thương.” Khóe miệng Thích Trường An hiện lên nụ cười khổ: “Còn dọa đến cậu ấy nữa.”
Đoạn này đoạn này tui đau lòng lắm luôn á, một chút chua chua ngọt ngọt, tựa như có sợi lông vũ vờn nhẹ qua tim ấy. Cái thứ tình cảm đơn phương đẹp đẽ này, chỉ cần cậu ấy đứng đó thôi là thế giới của tôi cũng bừng sáng, cậu ấy chả cần làm gì cả, hết thảy đau khổ tôi chịu là được rồi. Không cần cậu ấy quay đầu, nguyện cả đời luôn bình an
°°°°°°°°°
“Cơ mà, trên tay cậu tại sao phải cầm đôi đũa vậy?”
“Ý anh là cái này hở!” Từ Lạc Dương khua khua đũa gỗ trong tay, mặt mày hớn hở, giọng điệu khoe khoang: “Đây cũng không phải là đũa bình thường, là Trường An tự tay làm cho em đó, làm từ gỗ cây bách, phía trên còn khắc hai chữ ‘Lạc Dương’ bằng chữ triện, dùng rất thuận tay!”
Mi tâm Trịnh Đông nhảy một cái: “Vậy cái khấu bình an cậu mang trên cổ chưa từng lấy xuống ——”
“Trường An làm đó, có phải là rất đẹp không!”
“Cái mõ nhỏ lúc trước cậu đeo trên cổ tay, lá phong đeo trên chụp chìa khóa, cũng vậy hả?”
Từ Lạc Dương gật đầu liên tục: “Ừa, Trường An giỏi lắm luôn, học nghề mộc còn chưa tới một tháng, mà cái gì cũng biết làm!”
“…”
Trịnh Đông bắt đầu xoắn xuýt, Thích Trường An nhìn qua là một người vô cùng lạnh nhạt, rất khó để gần gũi, còn nghệ sĩ nhà mình thì vẫn chưa tới mức độ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, vậy nên không có khả năng Thích Trường An coi trọng Từ Lạc Dương đâu, chắc là mình nghĩ nhiều quá nhỉ?
°°°°°°°°°
Từ Lạc Dương đắn đo tìm từ: “Trên mạng có rất nhiều lời đồn, nói em và Thích Trường An ở cùng nhau, thậm chí còn nói tụi em đang hẹn hò, đối với chuyện này… em nhất định phải làm sáng tỏ một chút.”
Dời tầm mắt khỏi máy tính khô khan, Trịnh Đông nhìn Từ Lạc Dương, ấn đường giật một cái, huyệt thái dương phát lạnh, trong phút chốc có dự cảm không tốt. Anh thận trọng trả lời: “Được, cậu nói đi.”
“Những cái đó không phải là lời đồn, mà là sự thật.” Nói xong, Từ Lạc Dương lại cảm thấy không khớp với tình hình thực tế lắm, nên vội vã bổ sung: “Bây giờ vẫn chưa phải là thật, nhưng tương lai không xa, sẽ biến thành sự thật.”
Trịnh Đông để máy tính qua bên cạnh, càng ngạc nhiên lại càng bình tĩnh: “Giải thích hàm ý của câu nói này anh nghe xem.”
“Hàm ý gì? Ý của những lời này là, em thích Thích Trường An, nhưng tụi em vẫn chưa ở bên nhau. Đợi em theo đuổi được ảnh, thì lời đồn sẽ trở thành sự thật.” Từ Lạc Dương không dám nhìn vẻ mặt của Trịnh Đông, cậu hơi cúi đầu, che giấu ý cười nơi khóe miệng: “Vậy nên bây giờ, lời đồn tạm thời chỉ có một nửa là thật. Em nói xong rồi đó.”
Trịnh Đông: “…”
Nói xong, Từ Lạc Dương lại hơi xấu hổ: “Thật ra lúc phát hiện có lẽ mình thích Trường An, em đã nghĩ tới vấn đề này rất nhiều lần, suy nghĩ liên tục trong nhiều ngày rồi.”
“Thế nhưng em thật sự rất thích anh ấy, rất thích.” Cậu không nói ra những lời sến súa, nhưng sự cố chấp trong ánh mắt cậu, đã đủ để Trịnh Đông cảm nhận được phần tâm tình này.
Trịnh Đông là người cuồng công việc, anh từng có vài mối tình, nhưng cuối cùng cũng chẳng đến đâu, bởi vậy thực ra anh cũng không hiểu vì sao Từ Lạc Dương lại xem trọng phần tình cảm này đến vậy, nhưng anh sẵn lòng cố gắng tìm hiểu: “Thật sự thích đến như vậy hả?”
“Ừm.” Dùng sức gật đầu, giọng Từ Lạc Dương hơi nhẹ, nhưng nụ cười lại rất rực rỡ: “Khoảng thời gian này em vẫn luôn nhớ lại lúc chung sống với ảnh trong nửa năm qua, em nhận ra mỗi một khoảnh khắc, đều quý giá đến mức làm em không muốn quên đi, ảnh thật sự rất tốt.”
Giây phút này, Từ Lạc Dương hơi thất vọng với vốn từ nghèo nàn của mình, cậu chẳng thể miêu tả được rốt cục Thích Trường An tốt đẹp biết bao nhiêu.
Trịnh Đông để ly cà phê đã uống hết trong tay xuống, cuối cùng nhắc nhở một câu: “Cho dù tương lai cậu và cậu ấy như thế nào, anh đều hy vọng cậu đừng quên những lời mà cậu nói với anh lúc cậu 19 tuổi. Cậu đi đến vị trí ngày hôm nay, thật sự rất khó khăn, đừng phụ lòng bản thân mình lúc trước.”
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng Từ Lạc Dương cuối cùng cũng rớt xuống, cậu gật đầu: “Em sẽ đứng ở nơi cao nhất.”
Trịnh Đông cũng nói ra câu trả lời giống năm đó: “Anh sẽ giúp cậu.” Nói xong lại dụi dụi ấn đường —— anh đã dự tính được, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên xuất hiện tình huống tim đập nhanh, tăng ca đột ngột, và liên tục rụng tóc.
Nhiệm vụ hằng ngày của Trịnh Đông:
Ăn cẩu lương của Thích Thích và Náo Náo
Xử lý quan hệ xã hội vì Thích Thích và Náo Náo
°°°°°°°°°
Năm ngón tay hơi nắm chặt, nắm lấy quần áo Thích Trường An, Từ Lạc Dương hít sâu mấy hơi, nhỏ giọng nói: “Lúc trước tui phát hiện.”
Trong phòng quá yên tĩnh, hai người lại cách rất gần, giọng Từ Lạc Dương rất rõ ràng, cậu nói tiếp: “Tui biết ban nãy anh hôn trộm tui.”
Thích Trường An không nói gì.
Trong lòng liên tục nhắc nhở mình ba lần nhất định đừng sợ, cuối cùng Từ Lạc Dương cũng nói hết ra: “Vậy nên, có thể… hôn tiếp không?” Vừa dứt lời, miệng khô lưỡi khô đến mức sắp bốc hỏa luôn.
°°°°°°°°°
“Náo Náo?” Phát hiện Từ Lạc Dương giấu hai tay ở sau lưng, còn không dám nhìn vào mắt mình, Thích Trường An mỉm cười: “Sao thế? Có đồ gì muốn tặng cho anh hả?”
Thế là hít sâu hai cái, Từ Lạc Dương mới đem album ảnh trong tay tới, nhỏ giọng nói với Thích Trường An: “Cái này cho anh.”
Cậu không khống chế được tầm mắt của mình mà nhìn Thích Trường An, tốc độ nói rất chậm: “Còn mấy tiếng nữa là em 26 tuổi rồi. Năm 25 tuổi em và anh ở bên nhau, mà trong quyển album ảnh này, đều là ảnh mỗi một tuổi từ khi em sinh ra cho tới năm 24 tuổi.”
Thích Trường An từ từ ngồi thẳng lại, biểu cảm trên mặt trở nên nghiêm túc, sự dịu dàng trong đôi mắt giống như dòng suối không ngăn được, muốn tràn ra. Anh không ngắt lời Từ Lạc Dương, mà lắng nghe cực kỳ cẩn thận.
“Em đem em trước kia, em bây giờ, em sau này, tất cả đều tặng cho anh.” Nói ra câu cuối cùng, Từ Lạc Dương hơi thả lỏng, nụ cười trở nên rực rỡ: “Thích tiên sinh, anh có nhận không?”
“Nhận.” Hai tay nhận lấy album ảnh, đồng thời Thích Trường An cũng ôm Từ Lạc Dương vào lồng ngực mình, anh nghiêng đầu ra sức hôn lên môi cậu: “Mỗi lần anh đều cảm thấy anh yêu em vẫn chưa đủ.”
Từ Lạc Dương cong mắt, trông rất vui vẻ: “Vậy Thích tiên sinh, anh cứ từ từ cố gắng, dù sao thì từ giờ đến già thời gian cũng còn rất dài!” Nói xong, cậu lại nhỏ giọng nói: “Em cũng sẽ cố gắng.”
Hay lắm T^T hai anh lại phạm quy rồi, ngọt quá độ thế này là phải báo chú công an nhé
╭ (╰_╯)╮
Không phải ngọt kiểu sến súa ngấy ngẩm, ngọt kiểu đọc thế thôi chứ vào tai này trôi tai kia nhé. Truyện ngọt vừa đủ, một chút ngược đan xen, và có cả hài hước nữa. Náo Náo não bổ phá chân trời, yêu nhau rồi vẫn nghĩ Thích Thích nhà mình là yêu quái, còn nghĩ muốn tu tiên để sống lâu với ảnh, ảnh giải thích thì kiểu “không sao đâu, em hiểu mà, cái này phải giữ bí mật.” Náo Náo đúng là viên kẹo cười (của tui) mà ( ̄▽ ̄)ノ. Dàn nhân vật phụ cũng rất tuyệt, người đại diện Trịnh Đông tuy miệng nói này nói kia với Náo Náo nhưng cuối cùng không phải toàn thỏa hiệp, che chở bạn ý sau mỗi lần hai cặp kia đại náo weibo sao? Mình cũng rất thích anh trai Thích Trường Ân, thật sự mong có hệ liệt của ảnh, mà tìm ròi hổng thấy (╯-╰”)
Cái vụ Náo Náo come out – thoát quỹ – phá cửa tủ cũng làm mình bật cười. Bạn ý phá sập weibo mà còn tỉnh bơ nói em chưa tung đại chiêu mà. Ôi trời ơi cái bản đồ concert tình như cái bình luôn á, còn từ Lạc Dương đến Trường An nữa chứ, mình là độc giả thôi mà cũng muốn ôm tim bay ra ngoài vũ trụ rồi (╥ω╥`)
Thật sự thì giới giải trí trong truyện cũng khá tô, kiểu chỉ là bối cảnh cho hai bạn ý show ân ái thôi mà, thế nên vả mặt khá ác, vả ngay liền và lập tức luôn.
Còn nữa, mấy màn hai bạn ý chim chuột nhao trên weibo làm mình phải lăn lộn thốt lên “Giá mà ngoài đời có một Cổ Thành Cp như này tui nhảy luôn, nhảy ngay không chần chừ, vì đây là chiến hạm cmnr, không lo bị lật, bị chìm gì hết á huhu”
Cái mình không ưng nhất là bà tác giả kết truyện cái bụp, còn thiếu cái hôn lễ của tui mà (눈_눈)
Mình muốn truyện dài nữa cơ (눈_눈), muốn xem hai anh tung hint ngọt chết con dân cơ (눈_눈)
Mình tìm trên wikidich tác giả này, và thấy mấy bộ khác của bà ý cũng rất được nhé, văn án hấp dẫn, tích phân cũng cao chót vót, hoan nghênh các editor nhảy hố, bà ý vào list tác giả của tui rồi đấy nhé
Về edit, mình thấy rất ưng. Nhiều bạn thấy cái xưng hô “tui” của Náo Náo hơi kì lạ nhưng mình ưng chết đi được ấy, nghe đã biết cái tính “Náo Náo”, thi thoảng ngốc manh, não bổ của bạn ấy rồi.
Cảm ơn editor đã edit siêu dễ hiểu, mạch lạc, rõ ràng, xưng hô cũng siêu ưng, khiến cho quần chúng cùng chết chìm trong cái đống kẹo của hai bạn trẻ này ❤
Nói chung là đề cử, đề cử, đề cử!!!