Tác giả: Xuân Ý Hạ
Thể loại: đam mỹ, hiện đại, niên hạ cố chấp công X dương quang thụ.
Nguồn raw: Trường Bội + Kho tàng đam mỹ blog
Editor: Minh Du (wp minhdu), Wen (wp ngoinhieudaulung)
Tình trạng: Hoàn (57 chương + 2 phiên ngoại)
————-
Văn án (Minh Du)
Lâm Lạc Dương mười tám tuổi vượt thời gian đến mười năm sau, ngơ ngác nghe tin mình đã vật vã chết đi sống lại vì một thằng khốn nào đó, lại còn bày trò tự tử nữa mới ghê!
Anh thanh niên Lâm Lạc Dương đang tuổi ẩm ương chỉ biết nói rằng: mình mà bia đia sao trời?
Thời gian nằm viện, cậu gặp Lý Xuyên, một cậu chàng cũng chán đời cố quyên sinh.
Cậu ta rất cao, rất gầy, có cặp mắt bình thản chẳng hề phù hợp với tuổi tác mà con người cũng không thấy nhu nhược lầm lì như thiên hạ đồn.
Cậu ta chia táo cho cậu ăn cùng, lại còn gọi cậu là anh.
Lâm Lạc Dương thấy hơi ngại ngại, dù sao tuổi thật của cậu mới có mười tám, nhỏ hơn Lý Xuyên một tuổi.
Cho đến một hôm Lý Xuyên bày tỏ rằng anh ơi em bị tiếng sét ái tình với anh.
Lâm Lạc Dương: “???”
Hở hở, lẽ nào anh cứ là phải bia đia??!
Về sau mọi người đều bảo Lý Xuyên rất giống cái người hồi xưa cậu thích.
Mười năm bỏ lỡ ấy cậu có yêu một người.
“Trái tim anh không thể chia đôi được.” Lâm Lạc Dương hoảng hốt nói.
Lý Xuyên lại bảo: “Đừng chia đôi, cho em tất cả là được mà.”
***
“Mười tám tuổi cũng được, quên chuyện tốt, quên luôn cả chuyện xấu. Tôi ích kỷ lắm, tôi chỉ cần nó còn sống thôi.”
***
Khi anh gặp em, yêu em là bản năng mách bảo.
***
Niên hạ cố chấp công x dương quang thụ.
Cẩu huyết, chậm nhiệt, văn án hơi lươn một tí.
Tác giả dễ tính nhưng bạn đọc chớ nặng lời, cũng chớ dạy tôi phải sáng tác như nào, drop không đọc không cần báo cáo tôi nha.
Văn án (Wen)
Mười tám tuổi, Lâm Lạc Dương vượt thời gian đến mười năm sau, mơ mơ hồ hồ biết được bản thân năm hai mươi tám tuổi vì một tên khốn nào đó mà đòi sống đòi chết, thậm chí còn tự tử luôn rồi!
Lâm Lạc Dương – người đang ở giữa hai thời kỳ – hoang mang bày tỏ: Ủa tôi là gay hả?!
Trong bệnh viện, anh gặp được Lý Xuyên, một người cũng xem thường mạng sống giống mình.
Chàng trai ấy vừa cao vừa gầy, ánh mắt luôn toát ra vẻ điềm đạm không hợp tuổi tác, tuy nhiên cũng không hề quái gở hay hèn nhát như người ngoài bàn luận.
Chàng trai ấy tách táo cho anh ăn, còn gọi anh là “anh”.
Lâm Lạc Dương hơi ngượng ngùng, dù sao tuổi thật của mình cũng chỉ mới mười tám, vẫn nhỏ hơn Lý Xuyên một tuổi.
Mãi cho đến một ngày kia, Lý Xuyên thổ lộ rằng cậu đã yêu anh từ lần gặp đầu tiên.
Lâm Lạc Dương: “???”
Chịu luôn, mình không thoát được kiếp làm gay rồi!
Sau đó mọi người đều nói Lý Xuyên rất giống người mà anh từng thích.
Một người anh đã yêu trong mười năm bỏ không.
“Trái tim anh không thể chia làm hai nửa.” Lâm Lạc Dương bất lực nói.
Lý Xuyên đáp lại: “Không cần chia làm hai nửa, cho em tất cả là được rồi.”
𖤐𖤐𖤐
“Mười tám tuổi không có gì là không tốt cả, quên chuyện vui cũng quên luôn chuyện buồn, tôi là người rất ích kỷ, tôi chỉ muốn em ấy sống.”
—— Khi tôi gặp em, yêu chính là phản ứng bản năng.
———-
Link (Minh Du): https://minhdu.wordpress.com/hoan-thanh/phan-ung-ban-nang/
Link (Wen):https://ngoinhieudaulung.wordpress.com/2022/02/26/muc-luc-phan-ung-ban-nang-xuan-y-ha/
Link wattpad (Wen): https://www.wattpad.com/story/303702115