Truyện khá hay. Tuy nâng bạn nam chính hơi quá đà nhưng về tổng thể vẫn ổn và ko bị lố. Bạn nam chính này vốn không phải là quân tử lễ nghĩa. Bạn ý ích kỷ kinh người, hoàn toàn chả nghĩ tới ai ngoài bản thân mình. Nghĩ về bạn ý sẽ nghĩ tới 2 câu: “vô độc bất trượng phu” và “người không vì mình, trời tru đất diệt”. Lúc đầu đọc truyện, mình còn choáng váng vì lần đầu tiên thấy nam chính được xây dựng với hình tượng Tào Tháo như thế, khôn ngoan và độc địa, cần lừa là lừa, không còn giá trị lợi dụng là bỏ, cần giết là giết sạch, giết tới cả trẻ con, tăng lữ, người vô tội cũng không chớp mắt luôn. Cũng rất may là truyện phát triển rất hợp lý. Cho dù tính cách như thế nhưng tới cuối cùng, bạn ý vẫn giữ được đúng mạch. Cho dù Dung Chỉ ko bị biến thành soái ca si tình, vì yêu em nên anh lột xác thành người khác nhưng vẫn có twist vừa phải để Sở Ngọc gạt bỏ được những rào cản tâm lý này để đến với nhau. Kết chuyện có chút máu chó nhưng chấp nhận được. Có 1 điểm mà mình thấy ko thông được là nguyên nhân khiến cho 1 người như Dung Chỉ lại cam phận làm nam sủng cho công chúa tận mấy năm trời, nhưng dù sao đây cũng là tiên đề cần có để phát triển truyện nên thôi coi như bỏ qua đi. Mỗi lần đọc tới đoạn bạn Dung Chỉ cười thư nhàn, thanh cao thoát tục là mìnhlại tưởng tượng tới nụ cười nửa miệng của Ryan Gosling khi nhận giải Oscar.
Nữ chính thì thực sự là quá được đi! Lâu lắm rồi gặp được nữ chính mà ưng đến thế này. Bạn ý thông minh, bản lĩnh, và dù lương thiện cũng tuyệt đối không phải dạng cải lương ngu ngốc đến nỗi hại mình hại người. Trường đoạn mình thích nhất trong truyện là lúc bạn ý đoạn tình đoạn nghĩa với Dung Chỉ, dám yêu dám bỏ. “Thích ngươi là chuyện của ta. Rời xa ngươi cũng là chuyện của riêng ta. Ngươi không thích ta, vậy thì ta không thích ngươi nữa, chỉ đơn giản là thế thôi!”. Chưa thấy ai yêu sảng khoái thế này, thực là rất cool. Và màn cắt tóc tuyệt tình sau đó thì cười đau cả bụng :v.
Cả cuốn ruyện này, thích nhất là Sở Ngọc, đương nhiên rồi. Bạn Dung Chỉ tuy cứ được nâng quá đà vậy thôi nhưng cũng quanh đi quẩn lại là nụ cười Ryan Gosling, không có gì đặc sắc. Nhân vật đáng ghét nhất truyện là Thiên Như Kính, thần tiên nửa mùa, và Hoa Trác, đoạn tụ nửa mùa. Nhân vật đáng ngạc nhiên nhất truyện là Vương Ý Chi. Cứ nghĩ bạn ý sẽ vào vai nam phụ si tình cơ, không ngờ lại biến thành nam siêu phụ không liên quan gì tới truyện :v. Dù sao thì xây dựng hình tượng tiêu dao tự tại không trói buộc của bạn ý cũng khá hay. Mà nói cho cùng, dù 3/4 anh zai xuất hiện trong truyện đều yêu Sở Ngọc, việc không xuất hiện tình tay 3 tay 4 đầy nước mắt cũng là 1 ưu điểm đáng kể.
– Bùi Hà
“Trong phim “Đại thoại Tây du”, Tử Hà tiên tử nói: “Đức lang quân như ý của ta phải là một anh hùng cái thế, mình mặc kim giáp thánh y, chân đạp mây bảy sắc cầu vồng đến đón ta!” Dung Chỉ không phải anh hùng cái thế theo kiểu truyền thống. Trong lòng hắn không có cái gọi là đạo nghĩa, trong mắt hắn, thế gian chỉ có lợi và hại. Hắn luôn bày mưu tính kế, dù chết vẫn ung dung, không mất đi lý trí hào hùng.”Dung Chỉ.
Cả đời hắn mưu sâu chí lớn, vẻ như sẵn lòng giẫm đạp lên thiên hạ, coi khinh tất cả để bước lên ngôi vị chủ thượng. Hắn dày công bày ra một ván cờ, giăng thiên la địa võng che mắt tất thảy những con cờ trong tay hắn, không sai một li. Sai lầm bắt đầu khi hắn chọn công chúa Lưu Sở Ngọc làm quân cờ của hắn, cũng không hẳn, chính xác là Sở Ngọc đến từ ngàn năm sau, mà không phải Sơn Âm công chúa Lưu Sở Ngọc.
Thoát khỏi tai nạn máy bay không rõ là phúc hay là họa, khi mà Sở Ngọc tỉnh dậy sau gấm trướng màn the, trong thân thể của cô công chúa Nam Tống tai tiếng bậc nhất của lịch sử Trung Hoa: yêu thích nam sắc, ngó lơ phò mã của mình để nuôi vô số nam sủng trong cung, cũng như em trai Lưu Sở Nghiệp của ả có bao nhiêu phi tần cung nữ trong cung vậy. Dung Chỉ là kiếp số của nàng ta, cũng là kiếp số của Sở Ngọc. Nàng ta vất vả tìm Thiên Như Nguyệt những mong giữ chân được Dung Chỉ, cuối cùng cũng toại nguyện, nhưng lại trở thành quân cờ của hắn, thứ nàng ta ao ước có được nhất, ở ngay trước mắt nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới. Không thể tự lừa mình dối người mãi, nàng ta tạo dựng ham mê là thu thập nam sủng – mà mỗi người trong đó lại phảng phất dáng dấp của Dung Chỉ – để tất cả bọn họ chắp vá thành một Dung Chỉ khác.
“Ta đã dồn tất cả tình yêu thành một canh bạc, được ăn cả ngã về không vào một người. Hiện tại ta sống, chẳng qua là cái xác không hồn có tên Lưu Sở Ngọc mà thôi.” Mong muốn sống sót của Sở Ngọc lớn hơn nàng ta biết bao nhiêu, đến mức có thể vượt qua ngàn năm, chiếm lấy thân xác vốn đã chẳng còn chút sinh khí nào.
Nỗ lực sinh tồn của Sở Ngọc quả thực rất kinh ngạc.
Nàng biết trước ngày Lưu Tử Nghiệp bị phế ngôi đang đến rất gần, cũng là ngày chết của Sơn Âm công chúa không còn bao xa, cũng biết những điều được ghi chép trên thiên thư ẩn chứa trong thần vật quanh cổ tay Thiên Như Kính là bất di bất dịch, một mình nàng nhỏ bé sao có thể xoay chuyển lịch sử. Nhưng bảo một người có sức sống dẻo dai hơn ngọn cỏ dại như nàng buông tay chờ chết làm sao được? Nàng liều mình tính toán giành giật sự sinh tồn về phía mình, tiện tay giúp Lưu Tử Nghiệp chống đỡ thế cục, vậy mà mọi sự liên tiếp đổ vỡ, những người thân cận hiếm hoi có được trong thế giới xa lạ này cũng biến mất.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri”(Núi có cây nhưng cây lại có cành, lòng yêu người nhưng người chẳng hay)
Khao khát sinh tồn bất chấp vận mệnh của nàng khiến Thiên Như Kính rung động. Hắn kế tụng sự nghiệp của sư phụ Thiên Như Nguyệt, giúp thế sự diễn ra đúng theo ghi chép trên thiên thư, ngăn cản mọi thế lực làm sai lệch những dòng chữ đó, cũng là, phải để Sơn Âm công chúa tiêu vong. Với mọi người, hắn lẳng lặng chứng kiến, vô cầu vô cảm – giống như vầng hào quang màu xanh nhạt bao quanh cơ thể hắn, tròn trịa hoàn mỹ, không chút khe hở, ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài.
Cho đến khi Sở Ngọc xâm nhập vào thế giới kì dị của hắn.
Thích một người là chuyện hoàn toàn, hoàn toàn không thể tự chủ.
Giá như không gặp nàng, thì tốt biết bao…
Thiên Như Kính đã từng không chỉ một lần nghĩ như vậy.
Nếu chưa từng nói chuyện với nàng, chưa từng nghe giọng nói ấy, thậm chí chưa từng nhìn thấy khuôn mặt ấy… thì tốt biết bao…
Nhưng nếu như vậy, hắn sẽ có cảm giác hối hận tiếc nuối, hoặc không hẳn là hối hận tiếc nuối, mà là đơn điệu trống rỗng.
Nếu như thế, phải chăng sẽ không cảm nhận được đầy đủ dư vị của cuộc sống?
Trao tình cảm cho một người nhất định phải tiêu vong, chẳng khác nào hoa trong gương, trăng soi đáy nước, sẽ có lúc vỡ vụn. Tình cảm một khi đã xuất hiện không thể thu hồi trở lại, hắn chỉ có thể khắc chế, trên mặt không có biểu hiện khác thường, nhưng tâm tư lại vì mỗi lần gặp nàng mà không kìm được mừng vui. Từ đầu đến cuối, không ai biết đến tâm tư của hắn, không ai biết được mỗi sự giằng xé đau khổ trong tâm can hắn, hắn vẫn luôn im lặng, mang bí mật về với cát bụi. Vui mừng sầu bi, nhớ nhung chua xót, lạnh lẽo tuyệt vọng, tất cả đều chôn vùi trong ánh mắt khép lại lần cuối, ánh mắt khép lại sau khi nhìn nàng lần cuối cùng. Dung Chỉ quỷ kế, lạnh lùng cỡ nào cũng không nhẫn tâm bằng hắn. Thiên Như Kính đánh đổi tình yêu của hắn, dùng mạng sống của nàng làm công cụ, Dung Chỉ không làm được thế.
Dung Chỉ cam tâm tình nguyện vì một người con gái mà đánh đổi giang sơn. Hắn nhận thức rất rõ Sở Ngọc chính là hồng nhan họa thủy hay tri kỉ một đời hắn chẳng thể buông, hắn nguyện vì nàng mà từ bỏ điều quý giá nhất. 5 quyển đầu, là hắn lợi dụng nàng, hắn phụ nàng, hắn khiến người ta rùng mình vì sự nhẫn tâm của hắn. Để rồi đến quyển thứ 6 khép lại, người ta mới thấy được tình yêu của hắn dành cho nàng hóa ra lại sâu rộng nhường ấy.
Tĩnh lặng như nước, trong vắt như ánh trăng, Dung Chỉ sinh ra đã có khí chất ung dung, tự tại như thế. Cái khí chất đã che giấu đi tâm ý phức tạp, quỷ kế đa đoan trong hắn. Hắn có thể nhìn thấu rất nhiều người,nhưng rồi mới phát hiện ra, hắn chưa từng thực sự nhìn thấu Sở Ngọc. Con người nàng, thản nhiên nói thích, thản nhiên nói đau lòng, thản nhiên nói gánh vác, thản nhiên nói yêu rồi lại buông tay, tự do tiêu sái như thế, khác Sơn Âm công chúa, khác tất cả những người mà hắn từng gặp. Từ bỏ thứ quý giá nhất, lại không mong đổi lấy cái gì. Có lúc, nàng làm những việc mà người khác cho là rất ngốc, nhưng không ai biết rằng, nàng chỉ thành thật, kiên định đối diện với chính trái tim mình.Người thiếu nữ kiên định, mềm mại, phóng khoáng, ôn hòa, tâm hồn trong vắt như suối nguồn tinh khiết. Nàng thích, cũng rất quang minh tiêu sái. Xác định thích là thích, nếu bị cự tuyệt, cũng không hề oán hận. Gặp được nữ tử như thế, hắn có thể không rung động?
Thiên Y Hữu Phong đã viết nên một tác phẩm có thể coi là kinh điển của thể loại xuyên không, xây dựng được một hệ thống nhân vật cũng như sự kiện rất logic, không soi vào đâu được. Từng nhân vật trong Phượng Tù Hoàng đều có những phẩm cách riêng biệt được khắc họa rất rõ nét.
Là Hoàn Viễn, thân làm con của tội nhân, được công chúa thu nạp vào “hậu cung”, âm mưu tạo phản để đổi lấy tự do, nhưng đến giây phút Sở Ngọc không chút do dự vươn tay liều lĩnh bên vách đá cheo leo, gắt gao giữ lấy tay hắn, cứu vớt sinh mạng hắn, hắn đã biết thế cục xoay vần, không còn căm thù nàng, mà trái lại, dùng cả đời để hi sinh vì nàng. Song hắn câu nệ quá, ôn hòa quá, là người đầu tiên – trước cả DungChỉ và Thiên Như Kính nhận ra tình yêu của nàng, nhưng lại không hề bày tỏ, chỉ lẳng lặng hi sinh.
Là Vương Ý Chi, tri kỷ hiếm hoi của Sở Ngọc trong thời đại hỗn loạn này – hệt như Bộ Bộ Kinh Tâm, nếu Nhược Hi có Thập Tam thì Sở Ngọc có Ý Chi vậy. Cả đời hắn phiêu diêu tự tại, không vướng bụi trần, trong mắt hắn Sở Ngọc luôn là “Tứ Sở huynh”, là bằng hữu thân thiết. Tâm hồn khoáng đạt và phong thái của hắn còn khiến con người cao ngạo là Dung Chỉ còn có vài phần nể phục.
Lưu Tử Nghiệp, tuy trước mặt Sở Ngọc là đệ đệ yêu thương tận tình chăm sóc, nhưng với người khác, hắn là tên bạo chúa khát máu ngang ngược. Hắn giết bốn đứa trẻ vô tội, giết Mặc Hương, hại chết Phấn Đại, cũng gián tiếp giết chết hơn một trăm người của nàng. Hai người với nhau, có thương nhưng hận thù cũng sâu sắc.
Hoa Thác, kiếm khách nóng tính, tâm tư giản đơn, coi Dung Chỉ như tri kỷ nhưng lại bị hắn xem như một quân cờ, một lòng tin tưởng Dung Chỉ, suốt bốn năm vì Dung Chỉ mà bị trọng thương, vì hắn làm bao nhiêu việc bí mật mờ ám, vì hắn mà dấn sâu vào nhiều điều tối tăm bẩn thỉu, đến khi nhận ra giá trị của mình với Dung Chỉ thì tận lực trả thù, kết cục là cái chết đau thương.
Còn có cả Tiêu Biệt cầm kỹ hoàn mỹ, Lưu Tang thuần khiết, A Man chất phác, Quan Thương Hải ngoài lạnh trong ấm, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Chung Niên Niên, Mặc Hương, Liễu Sắc, Hạc Tuyệt, Ấu Lam…, mỗi người đều sắm một vai diễn đầy bất ngờ, góp phần vào làm nên một Phượng Tù Hoàng độc nhất.
“Phượng Tù Hoàng, phượng đực tù phượng cái, xưa nay chỉ có Phượng Cầu Hoàng chứ đã có Phượng Tù Hoàng bao giờ? Nhưng rốt cuộc là ai tù ai, là Dung Chỉ tù một Sở Ngọc dám yêu dám hận hay là ngược lại?”
– Cá Tuyết
Mình đọc Phượng Từ Hoàng cũng đã được thời gian rồi. Cá nhân mình sau khi đọc xong hết bộ này phải nói có gì đó hơi lấn cấn. Mình cảm thấy thích (ấn tượng) những cuộc gặp gỡ của nữ chính với những nhân vật phụ khác hơn và hơi hụt hẫng với nam chính Dung Chỉ.
Về Dung Chỉ, tác giả xây dựng lên một nam chính quá song toàn, nắm cả thiên hạ và lòng người trong tay. Tuy nhiên mình lại thấy có hơi buff. Cái gì anh cũng rõ, lường trước hết mọi biến đổi, liệu sự như thần và tần suất chuyện ngoài ý muốn của anh gần như rất nhỏ, dù có thì chỉ lệch đi tí. Ngay cả suy nghĩ của Sở Ngọc cũng bị anh xoay vần như chong chóng. Như nhiều người khác, ở những tình tiết giữa nam và nữ chính mình cũng bị bấn loạn.
Nhưng, mình thực sự cảm thấy hơi ghét Dung Chỉ ở phần cuối. Sau tất cả để rồi khi Sở Ngọc tuyên bố cắt đứt tình nghĩa, Dung Chỉ lại nghiễm nhiên tiếp cận cô vì nhận ra tình cảm của bản thân. Đó chẳng có gì đáng nói cho tới đỉnh điểm khiến mình thấy bức bối là anh mặc nhiên “vờn” Sở Ngọc bằng cách giả chết. Bằng khía cạnh của người đọc, dù biết rằng chỉ cần họ hạnh phúc là được, bản thân Sở Ngọc cũng không hề so đo “Nàng không quan tâm Dung Chỉ làm thế nào để sống sót, hay là lừa gạt mình bao nhiêu, và những ngày qua mình phải đau lòng vì hắn. Thích một người, sao có thể so đo rõ ràng như thế?” nhưng mình vẫn không kiềm được có hơi bài xích Dung Chỉ. Tưởng tượng phải mệt mỏi biết bao khi người đầu ấp tay gối của mình lúc nào cũng có thể mưu toan, lừa dối, xoay vờn tâm trí mình dù người đó có thực sự yêu mình đi nữa. Có thể nói nữ chính rất đặc biệt, vì tình yêu dành cho Dung Chỉ cô có thể bỏ qua hết mọi toan tính của anh, chỉ cần anh còn sống và họ ở bên nhau.
Một điểm khiến mình rất hài lòng là tuy tác giả đã làm nên một Dung Chỉ toàn tài như thế nhưng vẫn thêm vào những chi tiết cho thấy dù liệu sự như thần thế nào, người tính vẫn không bằng trời tính. Ở đoạn trên đỉnh núi, nếu không phải trùng hợp Sở Ngọc vẫn còn giữ tấm áo choàng mà Lưu Hiệp khoác cho cô và trùng hợp ngày hôm đó ra ngoài cô cũng mặc chiếc áo đó thì có lẽ, Sở Ngọc đã bị Lưu Hiệp giết. Bao nhiêu mưu tính của Dung Chỉ sẽ không thành hiện thực.
Trong truyện có rất nhiều đoạn cảm động rất khó quên. Đêm mà tất cả mọi người Vương Ý Chi, Dung Chỉ, Tiêu Biệt, Thiên Như Kính, Việt Tiệp Phi, Sở Ngọc đều tụ tập ở Đông sơn, tên chương “Vương tôn khó quay bước” đã đủ thể hiện những sóng gió mà Sở Ngọc phải đối mặt khi quay về. Đây là khoảnh khắc vui vẻ sum họp nhất, đẹp nhất mà mình từng mong cốt truyện sẽ mãi dừng ở đoạn này. Tác giả lồng bài thơ “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch vào quá hay, mỗi khi nhớ lại chương này tim vẫn thấy nhói. “Có lẽ, sau này bọn họ sẽ chia lìa, phản bội, thống hận, thậm chí sinh li tử biệt. Nhưng giờ phút này tựa như ngọc quý khắc sâu vào tâm trí, dù có chôn vùi trong bụi đất cũng không thể nào quên”.
Mình còn khá là thích nhân vật Vương Ý Chi. Cách sống phóng khoáng, lẫn tâm hồn tự do sớm nhìn thấy triệt tất cả, không muốn dấn vào quyền thế của anh thực sự để lại ấn tượng sâu sắc.Vương Ý Chi như một sự pha trộn giữa màu xanh của bầu trời bao la mây trắng, mát mẻ nhưng không lạnh lẽo mà có tí ấm áp của nắng sớm. Không hiểu sao khi gặp nhân vật này, mình lại nhớ tới công tử Cơ Anh của Họa Quốc. Cả hai đều khiến mình liên tưởng tới hai chữ “Quân tử” dù Cơ Anh thì sự liên tưởng đó đậm hơn, Vương Ý Chi thì có gì đó như bay thoát ra khỏi mọi khuôn khổ. Truyện cũng còn rất nhiều nhân vật khác, mỗi người một nét rất riêng, đôi khi xuất hiện chớp nhoáng nhưng đủ thể hiện một phần khía cạnh nào đó của họ, đọng lại trong lòng người đọc.
“Quân bất kiến Hoàng hà chi thuỷthiên thượng lai,Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!Hựu bất kiến cao đường minh kính bibạch phát,Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,Thiên kim tán tận hoàn phục lai.Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.Sầm phu tử,Đan Khâu sinh.Tương tiến tửu,Bôi mạc đình!Dữ quân ca nhất khúc,Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thính:“Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,Đãn nguyện trường tuý bất nguyện tinh!Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.Trần Vương tích thời yến Bình Lạc,Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước”.Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,Kính tu cô thủ đối quân chước.Ngũ hoa mã,Thiên kim cừu,Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu. “
Bản gốc của Tương Tiến Tửu ( thật sự quá thích bài này ❤) dù không mang được cái cảm giác động lòng như khi được trích trong truyện . Mình có tra thử tài liệu về Dung Chỉ,trong lịch sử ngoài đời thật đây là nhân vật rất quyền thế,cái cậu nhóc trong truyện được Dung Chỉ nuôi một thời gian sau này làm vua thì trong lịch sử sau khi cậu làm vua thì có hai đời hoàng hậu, cả hai đều là con gái của Dung Chỉ.
– Thùy Trang (Hội Nhiều Chữ)