tóm lược truyện ngôn tình ‘Cố chấp sủng ái’
Tác giả: Điềm Thố NgưThể loại: ngôn tình
Trích đoạn truyện chấp nhất sủng ái
Đèn cảm ứng ở hành lang của tầm thường cư hỏng rồi, Thẩm Diệc Hoan sờ soạng cắm chìa khoá kim loại vào ổ khoá rồi ngừng hoạt động lại, cầu thang máy ngắt điện, cô đành cần đi thang bộ để xuống lầu.
Áo trắng quần đen, bước chân như bay, lúc chuyên chở lòi ra vòng eo chi tiết mơ biển, cực kiểu như một con mèo về đêm.
Vừa mới xuống lầu thì laptop vang lên.
“Alo.” Cô nhận cuộc gọi, giọng đề cập héo héo.
Trong thiết bị cầm tay tức tốc truyền tới âm thanh rối loàn, tiếng mọi người ầm ĩ, tiếng nhạc rock “n roll kịch liệt, mặt Thẩm Diệc Hoan ko chút biểu cảm đặt thiết bị cầm tay ra xa chút, nhìn tên hiển thị trên màn hình.
Đọc tham khảo thêm Truyện Sắc
– — Maksim Gorky
“…” Thẩm Diệc Hoan vuốt vuốt mi, sắp đặt giọng nói, thanh âm kỹ càng nhão nhoẹt, lộ ra sự ngoan ngoãn nhiều loại trái ngược sở hữu biểu cảm hiện tại: “Tìm em sở hữu câu hỏi gì sao?”
gia đình bạn “Maksim Gorky” kia bự giọng la hét: “Bảo bối à, mau tới Queens!”
“Em không… “
Còn chưa kể hết câu, “Maksim Gorky” lập tức ném đến 1 câu “Việc gấp cứu mạng”, rồi biện hộ cọ ồn ào mắng vài câu, chẳng biết bị ai kéo đi, ngay tiếp nối thiết bị cầm tay cũng ngắt mất.
đêm tối tháng tám, độ ấm đang không giảm chút nào, mặt đất ko kết thúc giải tỏa thời tiết lạnh lẽo mùa hè tích cóp từ ban ngày, tương đương mong muốn đốt cháy cơ thể, cơn nóng đã từng đợt đã từng đợt cuồn cuộn lại đây.
Thẩm Diệc Hoan nhẹ nhõm “Xì” một tiếng, như đang tự hỏi chừng độ đáng tin của câu “Việc gấp cứu mạng” kia, cuối cùng vẫn đón một chiếc xe kể tên Queens.
Maksim Gorky, tên này và tên thật Lâm Khai Ca không tồn tại chút quan hệ nào.
Xem thêm truyện đam mỹ ngược
Nghề đó là tìm đường chết, nghề tay trái là người mẫu.
khoảng khoảng đó Thẩm Diệc Hoan đảm đương quay chụp cho trang báo tập san của anh ta, buộc phải coi như mang quen biết, Lâm Khai Ca lại cực kỳ tự nhiên, không tồn tại việc gì tạo cho tức thì lôi kéo Thẩm Diệc Hoan ra bên ngoài chơi. Maksim Gorky, đó là biệt danh nhưng mà Thẩm Diệc Hoan đặt cho anh ta.
Queens là 1 quán bar nổi tiếng, liên tiếp rất có thể chạm mặt đc người thân nổi tiếng, minh tinh nhỏ tuổi, người mẫu rồi trai xinh gái đẹp.
Ánh đèn như những tia laser xuyên thẳng qua màn sương khói dày đặc, ngập tràn mùi rượu và thuốc lá. Thẩm Diệc Hoan đi xuyên qua đám bạn, đi thẳng đến chỗ Lâm Khai Ca đang ngồi.
Đi một đoạn đường vậy đó thu hoạch được không ít ánh nhìn mô tả and tiếng huýt sáo ngả ngớn.
Bộ dáng của cô thật sự khác biệt với kiểu trà hòa vào quán bar này, trắng nõn lại ngây thơ, ngũ quan ngờ nghệch xinh xắn, khi nhìn vào trong mắt cô còn tương đương nhìn vào một con nai con sống sâu trong rừng rậm, 1 tầng sương mù bao quanh lên đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, nhưng mà nhìn vào bên phía trong, vẫn xiêu dạt đáy mắt của cô không thực, như một cái động sâu thẳm, từ đầu đến chân đông đảo toát lên vẻ bỏ quên mịt mờ.
Đọc full truyện ngôn tình ngược
“Này!” Lâm Khai Ca vừa nhìn thấy cô tức thì khiêu vũ dựng lên.
hầu như mọi người ngồi trong bàn không giống cũng nhìn về phía cô, đều là người mẫu, Thẩm Diệc Hoan liên tiếp chụp tạp chí, bắt buộc cũng có thể quen biết mang mấy bạn.
“Đều dưới đây à.” Thẩm Diệc Hoan nở một thú vui ngoan ngoãn, 1 thú vui sở hữu tính huyền hoặc cực to.
một gia đình trong số ấy cười vang nói: “Lâm Khai Ca anh có còn là kẻ ko hả? Đó là ao ước dạy hư em gái nhiếp ảnh gia của nhà bạn tốt sao, chỗ nào ra loại kiểu đưa đứa trẻ ngoan ngoãn này đến Queens như cậu hả?”
cho nên ngay tiếp đến là 1 trận lên án công khai.
Nhìn đến đây, Thẩm Diệc Hoan cũng biết câu “Việc gấp cứu mạng” kia chỉ cần nói lung tung, cô cũng lười giận dữ, ngồi ở 1 bên gần Lâm Khai Ca.
“Có biết rượu này là rượu gì không?” Lâm Khai Ca hỏi cô.
“Cái gì?”
“Rượu thất thân!”
“…”
Mặt Thẩm Diệc Hoan ko biểu cảm quay đầu, tầm mắt lờ đờ giới hạn trên khuôn mặt của anh ta.
“Aiz, cũng chẳng phải cho em uống, anh đây tự mình uống!” Lâm Khai Ca cong môi, “Để anh đây phát sóng trực tiếp chơi chơi. À đúng rồi, em ý muốn uống gì?”
Lâm Khai Ca nương tựa gương mặt kiếm tiền, biến thành 1 người mẫu chân dài tương đối nổi tiếng, có một đám fans, tầm thường còn thêm thể chạm chán giao lưu, còn tự sướng phổ biến rồi ký tên phần đông thứ.
“Nước chanh đi.”
bên cạnh với thành viên nghe đc Thẩm Diệc Hoan kể, lập hí hước nói: “Em gái à, em đúng là quá ngoan rồi đấy! Đó là lần trước tiên cô giáo Thảo trong đời anh gặp 1 bạn tới bar rồi gọi nước chanh uống đấy!”
“Em sẽ không uống rượu.” Thẩm Diệc Hoan khẽ mỉm cười nhắc.
Lâm Khai Ca vào phần mềm phát trực tiếp chấm dứt, fans còn chưa xuất hiện vào buồng, bởi thế tùy ý ném sinh sống 1 bên, để sát vào Thẩm Diệc Hoan.
đưa đi ý cười nói: “Em cứ làm việc đấy nhưng mà fake vờ.”
“Hửm?” Khoé mồm Thẩm Diệc Hoan sẽ hơi giương lên.
Lâm Khai Ca mang máy tính bảng di động ấn vào dòng, ngay tiếp đến máy tính bảng máy tính bảng của Thẩm Diệc Hoan cũng sáng lên, màn hình ——— Maksim Gorky.
“…”
Lâm Khai Ca cười rộ lên, chây lười ngả người xuống ghế sô pha, hơi hơi nghiêng nghiêng về phía Thẩm Diệc Hoan, có vẻ cực kì vồ cập.
“Anh cũng hoài nghi, 1 người thân lén lút lưu anh trong thiết bị cầm tay, thế nhưng mà là 1 trong con mèo con? Bảo vật à, sở hữu buộc phải em bách hợp yêu cầu giải thích một xíu nào đấy về cái thương hiệu này xuất xắc không?”
“Cao, nhưng, cong.” Cô gằn từng chữ 1 đề cập, ánh mắt nhìn qua thì lại cực kì chân thành.
thành viên gia đình cao 190, mà hơn nữa, không giống thẳng.
Cao mà cong, Maksim Gorky.
ấn tượng.
“Aiz, anh đây thẳng thật nhưng.” Lâm Khai Ca thật sự bị cô chọc cười.
Thẩm Diệc Hoan đồng ý, uống một ngụm nước chanh, thoạt nhìn không hứng thú lắm.
“Coi là vậy đi.”
——————
Bệnh viện.
“Haiz, Lục gia, cậu vừa mới về mà sao đã biết thành thương rồi.” Ngu Gia Thành nhìn vết máu bự bên trên lưng người trong gia đình đại trượng phu, ko khỏi nhíu mày.
Lục Chu nhàn nhã nhạt: “Vết thương cũ.”
“Nhìn khá khủng bố.”
“Anh là cảnh sát sao?” Y tá đứng 1 bên vẫn băng bó hỏi.
một tay Lục Chu ấn huyệt thái dương, lâm thời ko công bố.
thành thử Ngu Gia Thành khuyên bảo thay anh:”Không yêu cầu, là bộ đội.” Lại kỳ quái sử dụng khủyu tay đẩy đẩy anh, “Nhìn mẫu gì nhưng xuất thân vậy hả?”
“Không mang gì.”
Anh thu lại tầm mắt, rũ mắt.
Ngu Gia Thành béo lên từ ốm với anh, tức thì quay đầu nhìn theo tầm mắt lúc nãy của anh, tức khắc nhìn thấy một cô gái sẽ quay sườn lưng về phía chúng ta, mái tóc dài rập rình, bóng sống lưng trinh sát.
???
đó là ước ao đổi tính à?
không tính ai kia, hắn chưa từng nhìn thấy Lục Chu nhìn chằm chằm 1 cô nàng làm sao đâu.
Tầm mắt khá dịch, cô gái ấy vẫn cầm một chiếc Pad xem phát sóng trực tiếp, hình ảnh đảo qua đảo lại, Ngu Gia Thành nhìn thấy 1 gương mặt không xa lạ. Kể là quen thuộc nhưng thật ra thì cũng không phải là quen thuộc, cô biến đổi rất nhiều, thiếu đi khí chất bất hảo như lúc trước, mặc dù ảnh chỉ tạm dừng vài giây bên trên mọi người cô, cũng có thể nhìn ra sự ngoan ngoãn của cô, khí chất cũng có một cái lắng đọng nhưng mà chẳng thể nhắc rõ. Ngu Gia Thành tương đối giật thột, liếc mắt nhìn Lục Chu một chiếc, thành viên ta nhìn cực kì bình tĩnh.
“….. Vừa rồi, đó là, Thẩm Diệc Hoan sao?” Ngu Gia Thành nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Anh hững hờ nói, nhưng thật ra không từ chối thành viên gia đình gần đây tổ ấm nhìn là cô.
“Sao sở hữu dò ra cô đấy không giống mang khoảng đó.”
Lục Chu ko giải đáp.
Ngu Gia Thành ko thèm chú ý, nghĩ lại bộ dáng vừa qua của Thẩm Diệc Hoan, vẫn là xinh tươi đến chói mắt, làn da trắng tới sáng lên, lông mày cong lá liễu, đôi mắt đen nhánh, mặc mẫu áo T shirt white color tinh khiết, mí mắt cong cong khá cụp xuống.
Ngu Gia Thành hồ nghi vừa nãy là nhà bạn nhìn nhầm rồi đề xuất mới thấy chữ “Ngoan” từ bên trên người thân cô.
“Cô ấy biết cậu trở về không?” Ngu Gia Thành hỏi.
Biểu cảm Lục Chu ghẻ lạnh nhìn anh ta.
Ngu Gia Thành phát âm ý của anh: tại sao Thẩm Diệc Hoan lại bắt buộc phải biết?
Ngu Gia Thành vừa rồi không bắt gặp, mà Lục Chu vẫn nhìn và nghe thấy ——— có một gia đình bạn nam nhi ngồi xung quanh Thẩm Diệc Hoan, tay cầm chén rượu tươi cười ngả ngớn, vô cùng tương đương mang Thẩm Diệc Hoan thời gian trước, đôi lúc sẽ sở hữu mấy tiếng “rượu thất thân” “một ly say” truyền tới bên tai.
Anh lại nghĩ đến loại cổ trắng nõn góc cạnh cùng với đường cong mĩ miều của thanh nữ.
Lục Chu rũ mắt xuống, thật là phiền.
—————
tậu đường chết uống rượu thất thân, dĩ nhiên đã lọt được vào sự trừng phạt của ông trời.
Nửa đêm, xe cứu thương gào thét chạy đến, thu vén 1 tráng sĩ trúng độc cồn trong tiếng cười đùa, trêu chọc của đám khách hàng.
Trúng độc cồn chẳng phải là Lâm Khai Ca, nhưng là 1 trong những mọi người trong đám chúng ta, Thẩm Diệc Hoan lạ lẫm biết anh ta, chẳng qua hầu như gia đình hồ hết theo đến bệnh viện, cô cũng chẳng thể làm gì khác mà yêu cầu hướng theo.
đến bệnh viện rồi mới phát hiện mấy người nhà này chủ đạo chẳng phải là xem xét mình bệnh, nhưng chỉ nên 1 đám nhân dân thích ăn dưa.
Lâm Khai Ca mở mồm mở đầu nhai nhải lảm nhảm nhưng cười nhạo anh ta new uống có 1 chén đã ra nông nỗi này thì thật sự quá rác rưởi, một người trong gia đình không giống còn giơ dế yêu ra quay video clip rồi gửi tới nhóm chat cho mấy người ở nhà để chia vui.
Thẩm Diệc Hoan xem như với lương tâm, tậu 1 túi hoa quả bên đường, đáng tiếc bệnh nhân chẳng thể ăn, đành cần chia cho mình, do vậy các bạn làm cho trò nằm lên giường bệnh của mọi người bạn mặt mất đi chút máu làm sao của bản thân, xột xoạt ăn hết sạch chỗ hoa quả đấy.
Bệnh nhân tức giận đến mức dựng ngón giữa lên mắng mập bọn họ không có lương tâm, rồi lại đau tới mức thuộc oằn oại trên nệm.
một đám chúng ta mồm năm mồm mười cực kỳ náo nhiệt, cứ vậy đó liền hoàn thành một ngày vui miệng tại bệnh viện, thời kì chớp mắt sẽ hai ba giờ sáng.
“Anh đưa em về.” Lâm Khai Ca vỗ vỗ vai cô.
“Vâng.”
Thẩm Diệc Hoan đồng ý, nhấc chân lên noi theo.
“À, ngóng tí.” Lâm Khai Ca cười cười, ngón tay chỉ chỉ về phía phòng bênh, “Anh đi vào nhà vệ sinh một xíu đang.”
“…”
Thẩm Diệc Hoan đứng yên, lười chăm chú.
Cô đi một đôi giày da khá cao, đứng lâu rồi khá đau chân, tức tốc phụ thuộc chân tường ngồi xổm xuống.
Bệnh viện chan chứa đều tiếng nói đề-xi-ben to nhỏ tạo ra sự ồn ào, làm màng nhĩ của các bạn ta đau đớn.
Tiếng thầy thuốc y tá thấp giọng rỉ tai mang nhau, tiếng quạt, tiếng vang thanh thúy của bình thủy va chạm sở hữu cốc thủy tinh, cùng với tiếng ma sát của xe đẩy sở hữu mặt đất.
tất cả mọi làm bằng Thẩm Diệc Hoan mường tưởng tranh tối tranh sáng khôn cùng không cao đẹp kia, cũng như ngày ấy.
bỗng nhiên bên tai truyền tới 1 am thanh hoàn toàn khác có hầu hết tiếng đấy ——— âm thanh của tiếng bật lửa.
chân mày Thẩm Diệc Hoan nhíu lại, xem qua đó.
là một các bạn nam nhi.
Thân hình cao béo, quần đen áo đen, tóc đen sạch sẽ thành thạo, ngón tay nhỏ bé dài khớp xương riêng biệt kẹp lấy một chiếc bật lửa, ko đặt yên ổn, đóng đóng mở mở giống như đang giải phiền, lộ ra cánh trắng tay trẻo tuy vậy mang đường cong cơ bắp phân minh.
Tay Thẩm Diệc Hoan vô thức nắm chặt lại.
sắc đẹp mặt của anh oi bức, rũ mắt vẫn chưa chăm chú tới cô, đôi mắt tĩnh tâm cũng đưa đi lệ khí, xuống chút nữa là phần cổ nhỏ dài, hầu kết nhô ra, hình thể đường cong hào sảng.
Ánh đèn kéo dãn dài bóng dáng của anh, mẫu trơn kéo đến tận chân Thẩm Diệc Hoan.
Cô bất giác mím môi, lại với chút không dám nhìn.
3 năm trôi qua nhanh như vậy.hiểu full truyện cố chấp sủng ái tại trang truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!