Phồn Giản – Quân Ước
“Họ đã từng là thanh mai trúc mã được gia đình hai bên gán ghép từ nhỏ, nhưng sự cố bất ngờ đến khiến cô mất đi thính giác của mình, còn anh từ tiểu công tử nhà khá giả trở thành nhân viên cứu hỏa không quyền không thế.”
Anh là lính cứu hỏa hợp đồng, thợ sửa xe không chuyên. Cô là họa sĩ vẽ truyện tranh trở về từ nước ngoài, gương mặt lạnh nhạt thờ ơ, bối cảnh gia đình đặc biệt, bạn thân nhất là người đồng tính. Anh trầm mặc, lặng lẽ làm việc, nỗ lực không ngừng trong cuộc sống sau biến cố gia đình vào năm 17 tuổi. Ở giữa một nhóm người, cô luôn tỏ ra không thích giao du, thế giới trong tai cô im ắng tĩnh lặng, hòa vào dòng người đông đúc vẫn cảm thấy lạnh lẽo cô đơn. Trái tim cô đầy những thương tổn bước ra từ mối tình đơn phương 6 năm không được hồi đáp, thứ nhận lại sau những tháng ngày si mê theo đuổi gần như phát điên chỉ là ánh mắt khinh bỉ, coi thường mà không phải là một lần dịu dàng thấu hiểu. Nghê Giản gặp lại Lục Phồn. Anh thức trắng đêm tra từ điển để dán lại từng mảnh bản thảo cho cô, còn cô ương bướng trêu chọc phân tranh cao thấp đồng thời lại không ngừng tham luyến sự thân cận gần gũi trong vô thức ấy để rồi đưa ra quyết định chuyện của cả đời mình, đường cùng bất đắc dĩ nhưng cũng hi vọng và tin tưởng trao vào tay anh.
“Là vậy đấy, em yêu một người đàn ông, em theo đuổi anh ta, giờ không theo đuổi nữa, kết thúc rồi”.
Lục Phồn chỉ hỏi một câu: “ Giờ sao rồi, vẫn yêu à?”. Nghê Giản kéo cổ áo anh sát vào, cười khẽ: “ Vẫn yêu thì quay lại tìm anh làm gì?”. Lục Phồn đã hiểu.
Thuở bé, mọi người đều trêu đùa bảo rằng sau này Nghê Giản sẽ trở thành cô dâu nhỏ của Lục Phồn. Năm 30 tuổi, mọi người lại e ngại dè dặt khuyên anh đừng đắm chìm quá sâu vào tình yêu với người con gái đó, cô dường như chỉ đang nhất thời có hứng thú chơi đùa anh mà thôi. Thế nhưng kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Suy cho cùng, anh vẫn không thể bỏ được cô. Lục Phồn là một người đàn ông hết sức bình thường, không tiền, không thế, không bằng cấp. Sống cùng anh là chuyện chỉ có trong phim thần tượng. Họ vốn không chung một đường nhưng duyên phận đã gắn chặt cuộc đời cả hai lại cùng nhau, trăm ngàn cực khổ không thể ngăn cản được hạnh phúc khi ở bên cạnh cô.
“Cô ấy không giống chúng ta. Hai người yêu nhau em cảm thấy kỳ dị. Cô ấy rất quái đản, lần trước đi leo núi, cô ấy từng nói cô ấy thích tìm thú vui. Em thấy cô ấy như đang lừa gạt anh… Lừa gạt để chơi đùa cùng cô ấy vậy”.
Tiểu La chỉ vào ngực: ” Cô ấy không tim không phổi, hơn nữa… Hơn nữa, không phải cô ấy vẫn thích phụ nữ sao? Sao anh lại chấp nhận chứ?”.
Câu này không chỉ có một mình Tiểu La nói.
Tôn Linh Thục cũng nói Nghê Giản chẳng qua chỉ là trêu đùa anh thôi.
Trình Hồng cũng nói, Nghê Giản ngu ngốc, không biết mình muốn gì, tìm đến anh chỉ vì hờn dỗi.
Bọn họ đều nghĩ như vậy, đều nhìn Nghê Giản như vậy.
Nhưng Lục Phồn biết, không phải như thế. Ngay từ đầu, cho đến bây giờ đều không phải như thế. Con người anh trở nên thực tế hơn khi ở bên Nghê Giản. Có mù quáng, có tham lam, hiểu rõ nỗi nhớ nhung dày vò hao tổn, cũng như cảm nhận được hương vị ghen tuông đốt cháy con tim. Biết để trong lòng cũng không có ý nghĩa, nhưng đến cuối cùng, vẫn không thể kìm nén. Ngày ấy Nghê Giản nhìn thấy anh chở Tôn Linh Thục trên đường phố đông đúc, hai bộ quần áo cô cẩn thận chọn lựa không tới được tay người cần tặng, bởi vì chẳng còn ý nghĩa nên để lại thùng rác. Cô không tìm gặp anh để chất vấn cho rõ ngọn ngành mà đã rời đi, anh hoang mang hốt hoảng tìm kiếm, cho rằng cô mất tích vì hiểu lầm hờn dỗi nhưng lại không biết chính vì Nghê Giản đã động lòng nên mới mơ hồ sợ hãi không biết rốt cuộc anh xem cô là gì. Nghê Giản đi Mỹ tham gia sự kiện, đúng lúc thay đổi chỗ ở, di động bị mất, xa xôi ngàn dặm không có một tin tức, cứ như vậy biến mất khỏi thế giới của Lục Phồn. Cho tới ngày gặp lại, anh đã đợi cô suốt một tháng trời. Ngày ấy nơi bệnh viện, vì cứu cô em gái con riêng của bố mình, Nghê Giản trải qua ranh giới sự sống chết, toàn thân đẫm máu im lặng nằm trong vòng tay của anh. Lục Phồn xin cô cho anh 2 năm. Nghê Giản mỉm cười mà dịu dàng trả lời rằng “cô cho anh cả đời”. “Anh ấy yêu thích công việc này, anh ấy đã cứu rất nhiều người, anh ấy còn muốn cứu thêm nhiều người nữa. Vì sao không để cho anh ấy làm chứ?”.
“Lục Phồn, em sẽ thường xuyên gọi điện cho anh nghe.”
Nếu như một cô gái không nghe thấy âm thanh sẵn lòng gọi điện cho anh. Nếu như một cô gái vẫn luôn sống trong thế giới yên tĩnh lạnh lùng sẵn lòng nói chuyện điện thoại. Lục Phồn đã nghĩ, anh chưa từng cho cô bất cứ thứ gì, dựa vào đâu để đổi lấy sự trân quý như thế?
Điều mà anh không biết, chính là tình yêu của anh đã giúp cho Nghê Giản hiểu thế nào là hạnh phúc của một người con gái được yêu thương, được bao dung và trân trọng. Đó còn là thứ tình thân khó kiếm tìm, đã trao cho cô một đặc quyền được ngắm nhìn người chồng của mình mỗi ngày xắn tay vào bếp để nấu ăn cho vợ, khiến cho Nghê Giản cảm nhận sâu sắc rằng, có được một người đàn ông sẵn sàng bỏ qua những vụng về nhỏ nhặt trong công việc đời thường khi cô chưa tập làm quen ấy là điều may mắn đáng quý biết bao. Cô chỉ có một nơi duy nhất gọi là “nhà”, đó là nơi có sự hiện diện của người đàn ông mà cô yêu, người có thể cho khiến cô từ tĩnh lặng lạnh nhạt bỗng nhiên hân hoan vui vẻ chạy ào ra mở cửa mỗi khi nghe thấy tiếng chuông reo lên. Là người mà cô muốn giới thiệu với tất cả mọi người với sự tự hào mãn nguyện, anh ấy là “chồng cháu”, “chồng của mình”. Anh tên là Lục Phồn, làm một công việc bình thường, là một người bình thường, 30 tuổi và yêu cô.
“Lục Phồn, anh cứ làm việc mình thích đi. Em không cần gì cả, trừ anh ra”.
Nghê Giản đã từng nói với Mai Ánh Thiên rằng, cô không muốn bị yêu đương trói buộc, bốn biển là nhà, cứ như vậy thuê khách sạn ở hết đời. Thế nhưng giờ đây vì Lục Phồn, cô mua một căn nhà ở gần đại viện phòng chữa cháy để lúc nào cũng yên tâm nhìn thấy anh làm việc, thậm chí cô hi vọng sinh cho anh những đứa con để họ có thể trở thành một gia đình hoàn chỉnh. Những người xung quanh Nghê Giản, bao gồm cả mẹ ruột và người bạn thân thiết nhất của cô đều không nghĩ đến sau những năm tháng tuổi trẻ bất chấp để yêu đến tuyệt vọng và hèn mọn, có một ngày trái tim cô lại lần nữa bị một người đàn ông trói buộc, người đàn ông ấy trùng hợp lại là người anh trai hàng xóm thuở ấu thơ. Lúc rời đi, cô 21 tuổi, bây giờ là 26. Cô đã thay đổi quá nhiều. Nghê Giản đã từng chạy theo Tô Khâm suốt 6 năm trời ròng rã nhưng cho tới khi gặp lại Lục Phồn, tình yêu của anh mới là thứ khiến cô nguyện ý chờ đợi, anh khiến cho cô có thể điên cuồng, cũng có thể khiến cho cô trở nên tỉnh táo và trưởng thành. Những tia sáng chói mắt nơi Tô Khâm rốt cuộc đã không còn thu hút được cô nữa, đứng trước mặt cô, mày đen mắt sâu, sơ mi quần dài, anh tuấn hoàn mĩ gần như nghiêm khắc cẩn thận, thế nhưng cúi đầu nhìn lướt qua những ngón tay thon dài trắng nõn của anh ta, tâm tư Nghê Giản lại nhớ tới bàn tay Lục Phồn. Bàn tay của người ấy thô ráp mộc mạc, làn da luôn ngăm đen, lòng bàn tay có lớp chai mỏng nhưng rất ấm áp, khiến cô chỉ muốn mãi mãi được nắm lấy.
“ Chắc chắn… là yêu đấy à?”.
“ Ừ, chắc chắn”.
Thế giới của anh thanh tịnh hơn những người khác. Anh không biết đến những thứ xấu xa, tàn nhẫn, vô cảm. Những thứ đó, cũng không nên xuất hiện trước mặt anh. Thế nên, dẫu cho những lời lẽ miệt thị có tàn nhẫn, từng mảng quá khứ lần lượt bị bóc trần trước toàn bộ công chúng, Nghê Giản vẫn kiên cường chống đỡ. Cô một mình chạy tới nơi anh đang huấn luyện, âm thầm lặng lẽ ở đó một ngày, không quản xa xôi và cánh tay vẫn đang còn bó bột, đến một nơi hẻo lánh chỉ để ngắm nhìn bóng lưng người mình yêu như vậy, chỉ cần biết rằng anh vẫn đang sống rất tốt. Cô đã trải qua nỗi đau, chịu đựng tổn thương gì? Cũng không cần để cho anh biết, khiến anh phải phân tâm vì cô. Những ai đứng ngoài cuộc, có người cho rằng trong mối quan hệ này Lục Phồn là người phải chịu thiệt nhiều hơn cả, Nghê Giản dẫu đứng trước đầu sóng ngọn gió vẫn có thể vượt qua và sống tốt, những lời đồn nhảm ngoài kia không hề làm tổn thương đến cô, nhưng anh thì ngược lại, chỉ cần một ít nước bọt là có thể ném bát cơm của anh đi. Người khác lại cảm thấy thương cảm cho Nghê Giản khi cô đang lặp lại câu chuyện giống như ngày xưa từng theo đuổi Tô Khâm, chạy theo anh ta khắp nơi, không lưu lại một con đường lùi, cuối cùng chỉ có thể chán chường bỏ đi. Thế nhưng chỉ có người trong cuộc là Lục Phồn và Nghê Giản mới hiểu được: “Có một số việc, sẽ không vì nguy hiểm mà không làm, có một số người, sẽ không vì nguy hiểm mà không yêu.” (Dear Archimedes). Những năm tháng không có anh ở đây, cô đã sống như thế nào? Nếu như hai người chưa từng xa cách, nếu như cô không lãng phí bao năm bên Tô Khâm, nếu như ngay từ ban đầu họ đã yêu nhau như thế này…
“Anh là người đàn ông của em”. Nghê Giản khẽ giật mình. Lục Phồn ghé mặt sát lại, chậm rãi nói: ” Em nên nói cho anh biết”. “Những chuyện không hay đó, em nên nói cho anh biết”. Lục Phồn im lặng nhìn cô. Ánh mắt Nghê Giản chăm chú. Cô hôn lên môi anh rồi rút lui, chậm rãi nói: ” Anh đã làm chuyện rất đáng tiền”. Cho nên, anh đi cứu thế giới, em đến để bảo vệ anh. Lục Phồn hôn cô. Mặt cô dính nước mắt của anh.
“Sự dịu êm không thể biểu lộ của việc cảm thấy an toàn khi ở cạnh một ai đó mà không phải cân nhắc nghĩ suy cũng không cần đong đếm từ ngữ, để rồi cứ thế tuôn trào ra ngoài, cứ tự nhiên như vậy, như lẫn cả trấu và hạt vào với nhau, và rồi biết rằng có một bàn tay trung thành sẽ nhận lấy và sàng lọc chúng, giữ lại những gì đáng giữ, và sau đó, với một làn gió của sự tử tế, thổi bay tất cả những thứ còn lại đi.” #GeorgeEliot
Tất cả mọi thứ đã theo thời gian thay đổi hình dạng, rốt cuộc không còn dáng dấp của xưa cũ. Bọn họ cũng không còn là hai học sinh tiểu học đeo cặp sách cùng nhau về nhà như ngày trước nữa rồi. Nhưng có một chuyện không hề thay đổi – Đó là, hai người họ vẫn ở bên nhau. Có một cô gái nhỏ mỗi ngày đều im lặng đi phía sau cậu anh trai hàng xóm, sau này cô nói rằng muốn cùng anh kết hôn. Thế rồi anh đồng ý ! Người đàn ông này, đã cứu giúp toàn bộ phần đời còn lại của cô. Kết hôn với Lục Phồn, là việc làm đúng đắn nhất Nghê Giản đã từng làm.
Mạch truyện ổn định, văn phong hấp dẫn, lúc nhẹ nhàng lúc được đẩy cao trào. Bắt đầu bởi hiểu lầm và kết thúc khi đã thấu hiểu tin tưởng, có sợ hãi vì nỗi đau ám ảnh bị vứt bỏ và cũng có sự kiên định, liều lĩnh, bất chấp mọi thứ trong tình yêu. Tác giả không đề cập quá nhiều đến khiếm khuyết của nữ chính, xuôi theo mạch truyện, độc giả vô tình đã quên mất cô là một người có vấn đề về thính giác mà thay vào đó tập trung dõi theo những biến cố xảy ra khi 2 nhân vật chính quyết định chung sống cùng nhau, mở lòng mình đón nhận những rung động mới và sự chuyển biến tình cảm giữa họ khi vô tình biết về quá khứ của đối phương. Bên cạnh tình yêu của Lục Phồn và Nghê Giản, truyện cũng đề cập đến một số khía cạnh xã hội, những mất mát hi sinh của nghề nghiệp lính cứu hỏa, những mâu thuẫn xảy ra trong gia đình… và trên hết là hướng tới thái độ sống tích cực và cố gắng tiến về phía trước cho dù khó khăn chồng chất của những con người trẻ tuổi, giàu nhiệt huyết.
Nhìn chung, nội dung của Phồn Giản không quá cầu kì, độc giả qua từng chương truyện có thể dễ dàng nắm bắt được thông điệp tác giả muốn truyền tải phía sau, cách hành văn mạch lạc hạn chế được sự rườm rà lan man khi đi sâu vào phân tích nội tâm nhân vật. Bên cạnh đó, lời thoại sử dụng ngôn ngữ đời thường, không sến sẩm hay quá “kịch”, mang lại cảm giác khá chân thực và gần gũi, khơi dậy được sự đồng cảm và lấy đi nước mắt của người đọc, đặc biệt ở những phân đoạn diễn tả nội tâm của nhân vật nam chính “Lục Phồn”. Truyện có nhiều cảnh miêu tả khá “người lớn”, rất may là tác giả đã tiết chế ở mức độ vừa phải, đủ để đẩy lên cao trào và diễn tả rõ ràng những biến chuyển cảm xúc của nhân vật, tránh sự vô nghĩa khi lạm dụng cảnh H. Sự xuất hiện của tuyến nhân vật phụ cũng được giới hạn vừa phải, đủ tình tiết để tác động tạo ra những biến cố ảnh hưởng đến mối quan hệ của 2 nhân vật chính, mặc dù ấn tượng về số phận của những nhân vật này chỉ gói gọn trong vài câu tường thuật ngắn ngủi sau cùng nhưng không vì thế mà có cảm giác khiên cưỡng, cố làm tròn trịa kết cục. Xét tổng thể thì Phồn Giản từ đề tài cho tới nội dung đã được Quân Ứớc khai thác hiệu quả và mang đến một sản phẩm với chất lượng tương đối tốt. Không quá xuất sắc nhưng đủ đậm nhạt để nhớ đến và đáng để đọc lại lần thêm nhiều lần nữa trong danh sách rất nhiều những bộ truyện ngôn tình đã xây dựng nên hình tượng nam hoặc nữ chính bị tàn tật, khiếm khuyết trước đó.